Ta Man Hoang Bộ Lạc


- Vũ Hoàng, ngươi sao rồi?Sắc mặt Cổ Trần ngưng trọng nhìn Vũ Hoàng, thân thể hắn rách nát, trên miệng vết thương có từng đạo khí tức quy tắc, đạo thương rất nghiêm trọng.

- Ta! Phụt!”Vũ Hoàng há miệng muốn nói chuyện, kết quả lại phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức hỗn loạn, trên mặt lộ ra vẻ chua xót.

Rất lâu sau hắn mới thở ra hơi, yếu ớt nói:- Đa tạ ngươi đã bảo vệ ta, nếu không có ngươi, hôm nay khả năng bản Hoàng đã phải bỏ mạng lại nơi này rồi.

- Đừng nói những chuyện này nữa, mau chữa thương đi.

Cổ Trần nghiêm túc ngăn hắn lại.

Nhưng Vũ Hoàng chỉ lắc đầu cười khổ nói:- Vô dụng thôi, bản Hoàng bị đạo thương, khó có thể khôi phục được ngay, ít nhất cần phải mất một năm mới có thể khôi phục.


Cổ Trần nghe thấy thế thì không nhịn được nhíu mày, hỏi:- Vì sao, không phải ngươi đã đánh sâu vào cảnh giới Thiên Môn tầng mười, sắp đăng thiên rồi sao?- Haiz.

Vũ Hoàng thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra một chút kiêng kỵ, giống như đang nhớ đến chuyện gì đó rất đáng sợ.

Yên lặng một lúc lâu, hắn mới từ từ nói:- Bản Hoàng tiến vào tầng mười, nhưng gặp phải một chuyện đáng sợ, vốn dĩ có thể tiếp tục lên cao nữa, chỉ có điều! Nói đến đó, Vũ Hoàng dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, nghĩ đến chuyện hắn trải qua lần trước.

- Ngay khi bản Hoàng sắp đằng thiên lên đến Thượng Thiên đàn, trở thành Thiên Nhân, có một cỗ lực lượng đáng sợ đã đánh bản Hoàng xuống, kiếp phạt nhập thể, dính phải đạo thương.

Nói đến đây, sắc mặt Vũ Hoàng trở nên vô cùng ngưng trọng.

Hắn nghiêm túc cảnh cáo:- Cổ Hoàng, ngươi nhớ phải cẩn thận, trên cảnh giới Tầng mười, rất có thể có một cỗ lực lượng không ai biết nhằm vào Nhân tộc ta.

- Nếu như ngươi buông lỏng sẽ gặp tai vạ bất ngờ, phải cẩn thận đề phòng cỗ lực lượng kia đánh lén.

Lời Vũ Hoàng nói vô cùng nghiêm túc, trên cảnh giới Tầng mười có một cỗ lực lượng, dường như nhằm thẳng vào Nhân tộc, hễ có Nhân tộc nào bước vào Tầng mười nó sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Cỗ lực lượng ấy công kích, rất khó phòng bị, trực tiếp đánh người ta văng ra khỏi Thiên môn, đăng thiên thất bại, sẽ bị đạo thương nghiêm trọng.

- Nhằm vào Nhân tộc?Cổ Trần nhíu chặt lông mày, nghi ngờ hỏi lại:- Vì sao ngươi lại chắc chắn cỗ lực lượng ấy nhằm vào Nhân tộc ta, biết đâu những sinh linh khác cũng giống vậy thì sao?- Bản Hoàng không biết, đó chỉ là một loại trực giác và suy đoán của bản thân, cỗ lực lượng ấy chắc hẳn để hạn chế Nhân tộc đăng thiên.

- Vũ Hoàng thận trọng nhắc nhở, nói ra suy đoán của mình.

Vào thời khắc ấy hắn có cảm giác, cỗ lực lượng kia nhằm vào Nhân tộc.


Nghe thấy lời này, sắc mặt Cổ Trần lập tức trở nên ngưng trọng:- Có phải do cường giả dị tộc đánh lén hay không? Ví dụ như, có Thiên Nhân của dị tộc đánh lén?- Không phải Thiên Nhân.

Vũ Hoàng lắc đầu, phủ nhận nói:- Cỗ lực lượng kia, đến từ nơi tối tăm nào đó, giống như quy tắc thiên địa không cho phép Nhân tộc trở thành Thiên Nhân.

- Là một loại hạn chế, gông xiềng, phá vỡ được nó thì có thể đăng thiên, không đánh tan được thì giống như ta, thậm chí có thể còn trực tiếp thân tử hồn diệt.

Vũ Hoàng nói vô cùng nghiêm túc, khiến tròng lòng Cổ Trần bắt đầu cảnh giác, âm thầm ghi nhớ việc này.

Nếu như đến lúc hắn đăng thiên, không biết gặp phải chuyện giống vậy hay không, cho nên nhất định phải cảnh giác.

- Vậy bây giờ ngươi! Cổ Trần lo lắng nhìn Vũ Hoàng.

Bị đạo thương, muốn khôi phục lại ít nhất phải mất một năm, nếu như vậy bản thân hắn cũng có chút nguy hiểm, thậm chí Liên minh Vũ Hoàng cũng gặp phải nguy cơ cực lớn.

Có điều may mắn là, chỗ Vũ Hoàng vẫn còn mấy vị lão tổ tọa trấn, ít nhất có thể chấn nhiếp được một số dị tộc.

- Bản Hoàng cần ít nhất một năm mới có thể khôi phục lạii, trừ phi có thần vật.


Vũ Hoàng nói xong thì lắc đầu nở một nụ cười khổ.

Thần vật, đừng có mơ, thần vật trong thế giới Man Hoang này, thật sự quá ít, phần lớn đều nằm trong tay dị tộc.

Ít nhất trong tay Vũ Hoàng không có có thần vật, cho nên, hắn chỉ có thể nói cần ít nhất một năm mới có thể khôi phục.

- Thần vật ta không có, có điều! Hình như Cổ Trần nghĩ đến điều gì đó, hắn vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên người Vũ Hoàng.

Vũ Hoàng thấy hắn làm vậy, tưởng rằng hắn muốn chữa thương giúp mình, thì cười khổ nói:- Cổ Hoàng, đừng lãng phí sức lực, bản Hoàng là! Ầm!Vũ Hoàng còn chưa dứt lời, đã cảm thấy một cỗ năng lượng khổng lồ chui vào trong cơ thể, khiến hắn giật mình, hai mắt trợn trừng lên, giống như gặp phải chuyện gì đó không thể tin nổi.

- Chuyện này! Chuyện này, đây là Thần!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận