Ta Man Hoang Bộ Lạc


Vũ Hoàng kinh hãi kêu to, sau đó nhận ra điều gì đó hắn lập tức ngậm miệng lại, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh, sau đó thì mừng như điên.

Cỗ năng lượng Cổ Trần đánh vào trong cơ thể của hắn, ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại, còn lộ ra một tia thần uy khiến người ta e ngại.

Không sai, đó chính là thần uy.

- Ta không có Thần vật, nhưng mà ta có một ít Thần huyết.

Cổ Trần cười khẽ một tiếng, thu tay lại, thứ hắn vừa đánh vào trong cơ thể Vũ Hoàng chính là thần huyết, tổng cộng đánh ra hai giọt.

Một giọt thần huyết, để Vũ Hoàng khôi phục đạo thương, một giọt thần huyết để hắn tăng trưởng thực lực bản thân.

Thứ này coi như quà tặng cho hắn ta, dù sao vị Vũ Hoàng này cũng hết lòng vì Nhân tộc, khiến Cổ Trần rất thưởng thức, ít nhất mà nói người này là người thuận mắt nhất trong Nhân tộc mà hắn từng gặp.


- Thần huyết! Không ngờ! Vũ Hoàng sợ hãi kêu lên một câu.

Sắc mặt hắn vô cùng vui mừng, thần huyết vừa vào trong cơ thể hắn lập tức cảm nhận được đạo thương trầm trọng trên ngời đã tốt hơn vài phần, hắn không kịp nói câu cảm ơn, vội vàng ngồi khoanh chân lại, bắt đầu luyện hóa thần huyết để chữa thương.

Cổ Trần đứng dậy, yên lặng hộ pháp cho Vũ Hoàng, không biết xung quanh còn có cường giả khác đang ẩn nấp hay không.

Sáu tên Hoàng giả dị tộc kia nhìn thấy Vũ Hoàng đăng thiên thất bại lập tức rời khỏi chỗ này, một tên đăng thiên thất bại không thu được thiên địa bản nguyên, còn một tên là Cổ Trần rất đáng sợ.

Vũ Hoàng ngồi yên tại chỗ chữa thương, trên người hắn được bao phủ bởi từng luồng khí tức lưu động, ánh sáng lóe lên bao trùm toàn bộ thân thể hắn.

Quá trình diễn ra không lâu lắm, chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ, sau đó ánh sáng tiêu tán lộ ra thân hình Vũ Hoàng, hắn đã khôi phục lại.

Đạo thương trên người hắn đã được chữa trị hoàn toàn, tu vi khí tức toàn thân đều khôi phục, hơn nữa nhờ Thần huyết tu vi của hắn còn cường đại hơn một chút, thiên phú, tiềm năng, nội tình cũng sâu hơn.

- Cổ Hoàng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bản Hoàng nhớ kỹ phần nhân tình này.

Vũ Hoàng tỉnh lại, đứng dậy trịnh trọng nhìn Cổ Trần nói.

Trong lòng hắn vô cùng kích động, còn có chút xúc động sâu sắc, không ngờ vậy mà Cổ Trần lại cho hắn hai giọt thần huyết.

Thứ này chính là Thần huyết đó, là huyết dịch của Thần Linh, đâu phải ai cũng có thể lấy ra cho người khác được, nhưng Cổ Trần lại cho hắn hai giọt thần huyết, phần ân tình này đủ lớn.

Phải biết rằng, muốn lấy được thần huyết còn khó hơn việc thu được thần vật rất nhiều, bởi vì đâu phải muốn lấy được huyết dịch của Thần Linh là lấy được đâu?Có hai giọt thần huyết Cổ Trần cho mình, Vũ Hoàng không chỉ khôi phục đạo thương, mà còn khiến thiên phú tiềm năng của bản thân tiến một bước, thậm chí tu vi cũng đã khôi phục hoàn toàn.

Hiện giờ Vũ Hoàng đã đột phá Hoàng giả cảnh, bước vào Thông Thiên cảnh, hơn nữa còn là cao thủ Thông Thiên tầng chín mạnh mẽ.


Là cường giả từng tiến vào tầng mười, tuy rằng sau đó bị đánh rơi xuống, không thể một bước lên trời trở thành Thiên Nhân, nhưng cũng không còn xa nữa.

Cho nên, đối với việc lần này được Cổ Trần ra tay giúp đỡ, có thể nói đã khiến Vũ Hoàng vô cùng cảm kích.

- Không cần để ý, ngươi có thể khôi phục lại là tốt rồi.

Cổ Trần xua tay không thèm để ý.

Hai giọt thần huyết mà thôi, trên người hắn còn một đỉnh chứa đầy thần huyết nữa, cho dù trước đó đã tiêu hao nhưng không thấy ít đi là mấy.

Bỏ ra hai giọt thần huyết, chỉ như chín trâu mất một sợi lông, căn bản không cần để ý.

Nhưng Vũ Hoàng không biết điều này, trong lòng hắn đã nhận định thần huyết vô cùng hiếm thấy, muốn lấy được còn khó hơn so với lên trời, cho nên sâu trong lòng hắn nhớ kỹ phần ân tình này của Cổ Trần.

Huống chi lần này nếu như không có Cổ Trần hộ pháp, khả năng hắn đã vẫn lạc, gộp lại với nhau, đủ để khiến cho Vũ Hoàng cảm thấy mắc nợ Cổ Trần.

- Được rồi, cùng lắm thì bản Hoàng làm tay chân cho ngươi.


Vũ Hoàng lập tức nghĩ thông suốt, sắc mặt thả lỏng nói:- Mặc kệ nói thế nào, lần này nếu như không có ngươi, khả năng bản Hoàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

- Không nghĩ tới, mấy vị Hoàng giả trong liên minh ta mới, không một ai đến cả, chỉ có mỗi mình ngươi đơn độ đấu với sáu Hoàng giả dị tộc, khiến bản Hoàng vô cùng kinh diễm.

Nói đến điều này, hắn không nhịn được kinh thán, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần cũng trở nên nóng bỏng, giống như đang nhìn một món trân bảo hiếm thấy.

Trầm ngâm một lúc lâu, Vũ Hoàng mới lên tiếng:- Cổ Hoàng, ta muốn về liên minh trước, điều động lực lượng liên minh kiềm chế Hắc Ma tộc giúp ngươi, hy vọng ngươi có thể mau chóng bình định Hỗn Loạn Thiên Uyên.

- Vậy ta xin đa tạ.

Cổ Trần cười gật đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận