Ta Man Hoang Bộ Lạc


Chính vì điều này, hắn mới được vô số tộc nhân ủng hộ và sùng bái cuồng nhiệt, vì bộ lạc, vì tộc quần mỗi người trong số bọn họ đều liều mạng tu luyện, phấn đấu, cố gắng không ngừng nghỉ.

Cổ Trần vui mừng gật đầu, cười nói:- Thật ra mọi người không cần câu nệ, cũng không cần lo lắng sẽ tạo thêm phiền phức cho bản Hoàng, làm việc vì bộ lạc, vì tộc nhân cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của bản Hoàng.

- Mọi người có ý kiến gì, đều có thể trực tiếp nói với bản Hoàng, nếu như có người chèn ép các ngươi, cứ việc nói thẳng, bản Hoàng sẽ hỏi tội người đó.

Nghe thấy lời này của Cổ Trần, vô số tộc nhân đang ồn ào tụ tập xung quanh đều cảm động đến mức rơi nước mắt.

- Nhân Hoàng, chúng ta chỉ có một tâm nguyện duy nhất.

Một lão giả bỗng nhiên mở miệng.

Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.


Cổ Trần đảo mắt nhìn sang, thì trông thấy một lão giả đang chậm rãi quỳ xuống, hắn vội vàng đưa tay nâng lên, lão giả kia lập tức được một cỗ lực lượng nhẹ nhàng đỡ dậy.

- Mời tộc lão nói.

Giọng Cổ Trần vô cùng thân thiết.

Sau đó hắn thấy lão giả kia cúi người hành lễ lần nữa, rồi mới lớn tiếng nói:- Tất cả tộc nhân chúng ta, đều có chung một tâm nguyện, đó chính là, hy vọng Nhân Hoàng trường tồn với thời gian, vĩnh hằng bất hủ.

- Cầu Nhân Hoàng thiên thu vạn tái, vĩnh hằng bất hủ!Từng tiếng hò hét truyền đến, đám đông chung quanh đồng loạt quỳ xuống, tất cả tộc nhân đều ồn cào cất cao giọng kêu lên, vẻ mặt chân thành, trong mắt lộ ra cuồng nhiệt và tín ngưỡng.

- Cảm ơn mọi người!Trong lòng Cổ Trần rất xúc động, hắn cũng lớn tiếng nói:- Cầu cho Nhân tộc ta vĩnh hằng, cầu cho Hoang Cổ ta bất hủ, cầu cho tất cả tộc nhân đều có thể người người như rồng, tạo ra thái bình vạn thế!Ầm!Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong Long Ngao thành đều sôi trào, ngay cả Long Chiến đang tu luyện cũng bị đánh thức, hắn trực tiếp lách mình xuất hiện, quỳ gối Trước mặt Cổ Trần, vẻ mặt xấu hổ.

- Tham kiến Nhân Hoàng, Nhân Hoàng thứ tội!Long Chiến xấu hổ quỳ xuống, Nhân Hoàng giá lâm, vậy mà hắn lại không biết.

- Miễn lễ, người không biết không có tội, huống chi bản Hoàng đến cũng không thông báo cho ngươi biết trước.

Cổ Trần khẽ gật đầu, đỡ Long Chiến dậy, không hề để ý đến điều ấy.

Hắn nhìn Long Chiến, người này là phụ thân của Long Uyên, tu vi, thực lực mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, đã đạt tới Chiến Thể cảnh tiểu thành, coi như không tệ.

- Vẫn phải nâng cao tu vi bản thân, ngươi là thành chủ một phương, tọa trấn một phía của bộ lạc, ngươi cần phải có thực lực mạnh hơn nữa mới có thể phục chúng.


Cổ Trần nhẹ nhàng nhắc nhở Long Chiến, nếu như tu vi của hắn theo không kịp khả năng trong tương lai vị trí của hắn sẽ bị người khác thay thế.

Long Chiến cũng không nghĩ nhiều, cởi mở cười nói:- Nhân Hoàng, ngược lại ta càng hy vọng sẽ có người mạnh hơn đến thay thế vị trí của ta, như vậy có thể chứng minh Hoang Cổ nhất tộc càng ngày càng cường đại hơn.

Trong lòng hắn thật sự không để ý đến vị trí thành chủ này, bởi vì Long Uyên con của hắn, hiện giờ đã trở thành một vị chiến tướng đắc lực dưới trướng Cổ Trần.

Trong lòng Long Chiến hiểu rõ, Cổ Trần coi trọng Long Uyên, cho nên, hắn càng hi vọng trong bộ lạc sẽ có người có thể thay thế vị trí của hắn.

Vậy thì hắn có thể có càng nhiều tinh lực để quan tâm đến chuyện trong nhà, thậm chí hắn còn dự định sinh thêm vài đứa con trai nữa.

- Bảo vệ tốt bí cảnh ở nơi này, tăng cường khai thác tài nguyên, đề phòng kẻ địch tập kích bất ngờ.

Cổ Trần nhìn Long Chiến, bắt đầu giao cho từng mệnh lệnh, truyền đạt ý tứ của bản thân.

Long Chiến cung kính lắng nghe, nhớ kỹ từng công việc và kiến nghị mà Cổ Trần đưa ra cho mình, nhớ kỹ trong lòng không dám quên.

Vị Nhân Hoàng này, càng ngày càng uy nghiêm, đứng trước mặt khiến hắn có cảm giác vô cùng nặng nề như bị một ngọn núi đang đè lên người.


Sau khi bàn giao công việc cho Long Chiến, Cổ Trần kiểm tra tình hình phát triển của Long Ngao thành một chút, cuối cùng mới bay lên không trung, xé rách không gian biến mất ngay tại chỗ.

- Nhân Hoàng, càng ngày càng sâu không lường được.

Nhìn Cổ Trần đi khỏi, trong lòng Long Chiến bùi ngùi mãi không dứt, nghĩ lại việc mình từng làm trong quá khứ, chính mình mang theo Long Ngao bộ lạc gia nhập dưới trướng Cổ Trần là hành động sáng suốt cỡ nào.

Hiện giờ hắn vẫn luôn cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của mình, đúng là quá anh minh!.

Rời khỏi Long Ngao thành, Cổ Trần không vội vàng về Hoang Cổ thành, mà đi đến Sơn Hải thành trước.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận