Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần thỏa mãn nói một câu, khiến tiếng kêu rên thê thảm của thần niệm dừng lại, hai mắt hắn ta trợn trừng, lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi.

Người bình thường này, quá hung tàn.

Từ khi Nhân tộc dưới Phàm giới đã trở nên hung tàn đáng sợ như vậy nhỉ?- Sâu kiến, ngươi dám thôn phệ thần niệm của bản tôn, ngươi sẽ chết rất thê thảm, không, bản tôn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Thần niệm gầm thét, không ngừng giãy dụa.

Cổ Trần lộ vẻ mặt khinh thường, cười nói:- Đừng vào nữa, vô dụng thôi, ngươi chân thân sượng mặt, ăn ngươi sẽ có thể khiến linh hồn ý chí của ta lột xác trở nên mạnh mẽ hơn.

- Đúng là món ngon!Nói, Cổ Trần trực tiếp gia tăng luyện hóa tốc độ, Luân Hồi Ma Bàn ù ù xoay quanh, mài nhỏ hơn nửa thân thể của thần niệm.


- A! Sau khi một tiếng rú thảm vang lên, thần niệm lập tức sụp đổ.

Đúng vậy, hắn đã bị Cổ Trần làm cho sụp đổ, thần niệm đã bị đánh tan ra, không có cách nào ngưng tụ thành bóng người nữa, hóa thành một cỗ năng lượng bản nguyên mênh mông bị Cổ Trần há miệng nuốt sạch.

Sau tiếng ừng ực vang lên, linh hồn thể của Cổ Trần phát ra thần quang chói lòa, giống như một vị thần buông xuống thế gian, lộ ra một cỗ thần uy như có như không.

Linh hồn thể ngồi khoanh chân ở chỗ đó, Luân Hồi Ma Bàn sau lưng đứng gữa hư không, chậm rãi chuyển động, ma diệt, luyện hóa cái kia cỗ thần niệm bản nguyên khổng lồ kia.

Cổ Trần nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý luyện hóa, cộng thêm ma hồn trước đó hắn thôn phệ, linh hồn thể đã lột xác đến mức cực hạn từ lâu rồi.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, chỉ cần nhẹ nhàng đánh ra một kích là có thể vỡ nát thiên môn, phá tan thiên địa cực hạn, bước vào cảnh giới Thiên Nhân đáng sợ.

Đó là sự lột xác về mặt linh hồn, là thủ đoạn mạnh nhất của Cổ Trần hiện giờ, so với nhục thân và tu vi, linh hồn ý chí của hắn còn cường đại hơn rất nhiều.

Ù ù! Đột nhiên, Luân Hồi Ma Bàn rung động kêu ù ù, giống như sắp sụp đổ, khiến Cổ Trần giật mình lập tức tỉnh táo, mở mắt ra nhìn.

- Đây là! Đồng tử trong mắt hắn co lại.

Hắn trông thấy bên trên Luân Hồi Ma Bàn, có một sợi tơ kỳ quái, làm cách nào cũng không thể ma diệt được, thậm chí Cổ Trần còn cảm thấy nó có thể cắt nát ma bàn.

Cỗ khí tức ấy, khiến đầu óc Cổ Trần chấn động.

- Pháp tắc!Hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó lập tức vui mừng không thôi.


Cổ Trần không ngờ đó lại là một luồng pháp tắc, là một tia pháp tắc còn lưu lại sau khi thần niệm kia bị ma diệt, vốn dĩ pháp tắc nên biến mất hết vậy mà vẫn còn một tia.

Cho dù chỉ một tia, nhưng uy năng ẩn chứa bên trong cũng đủ để khiến Cổ Trần căng thẳng, Luân Hồi Ma Bàn sắp tan vỡ.

Một tia Thủy pháp tắc, đan xen trên Luân Hồi Ma Bàn, không có cách nào ma diệt, lộ ra khí tức đáng sợ áp đảo chúng sinh.

Tuy rằng đó là niềm vui bất ngờ, nhưng Cổ Trần cũng có chút buồn bã, pháp tắc không phải là thứ hiện giờ hắn có thể chạm vào, căn bản hắn không thể luyện hóa hấp thu, thậm chí lĩnh ngộ được nó.

Chuyện này khiến Cổ Trần khó xử, nhìn thấy đồ tốt mà không ăn được, ăn vào lập tức nổ tan xác, chuyện này đúng là rất khó chịu.

- Xử lý thế nào bây giờ?Cổ Trần đau đầu tự hỏi, xử lý một tia Pháp Tắc Bổn Nguyên kia thế nào đây? Nếu làm không cẩn thận hại chết bản thân thì đúng là trò cười.

Hắn ko dám tùy tiện hấp thu luyện hóa, bởi vì hắn không có năng lực ấy, cũng không có bản lĩnh đó, nên chỉ có thể nhìn rồi lo lắng suông, không biết xử lý thế nào.

- Không biết hạt châu thần bí có thể hấp thu được hay không?Cổ Trần ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới hạt châu thần bí trong mi tâm của linh hồn thể.


Nghĩ đến điều này, hắn lập tức nhìn về phía linh hồn thể, trong lòng âm thầm suy ngẫm, sau đó mi tâm của linh hồn thể phát ra một luồng ánh sáng, nhanh chóng lan đến chỗ sợi tơ kiaChỉ trong nháy mắt, một tia Pháp Tắc Bổn Nguyên màu xanh lam kia đã bị linh hồn thể hút vào trong mi tâm, chui vào hạt châu thần bí kia, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Ầm!Ngay lập tức, hạt châu rung động kịch liệt, tản ra một luồng ánh sáng chói lòa, giống như có thú gì đó đang phát triển bên trong.

Cổ Trần kinh ngạc vạn phần, đúng là có thể hấp thu thôn phệ lực lượng pháp tắc.

Hạt châu này, khó lường đấy.

Khi hắn vẫn đang nghĩ ngợi, thì ánh sáng phát ra từ hạt châu kia đã dần dần ảm đạm, khôi phục lại bình tĩnh, lập tức có một tin tức tràn vào ý thức của hắn.

- Công năng tôi thể biến mất, còn có độ kiếp, ngộ đạo! A, có thêm một công năng mới?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận