Ta Man Hoang Bộ Lạc


Chỉ một cái liếc mắt thôi, đã trực tiếp chôn vùi linh hồn ý chí của bốn tên cường giả Thông Thiên cảnh, đóng băng chết bọn họ.

Dưới bầu trời sao, hai người Cổ Trần và Mỹ Đỗ Toa đứng song song với nhau, trước mặt có bốn bức tượng băng đang trôi lơ lửng, ánh trăng chiếu xuống dưới, hắt lên thân thể hai người, tạo cảm giác mông lung mờ mịt.

Mỹ Đỗ Toa yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, không biết đang nghĩ gì.

- Mỹ Đỗ Toa, hay là, bây giờ ta với ngươi quyết một trận thắng thua đi?Sau khi yên lặng một lúc lâu, Cổ Trần đột nhiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

Nghe thấy lời này, Mỹ Đỗ Toa có chút sửng sốt, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Cổ Trần, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng khác thường.

- Không cần.


Ai ngờ Mỹ Đỗ Toa lại nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó xoay người bước từng bước một đạp trên băng sương, giẫm lên tuyết quốc rời khỏi nơi này.

Cổ Trần nhíu mày lại, nhìn theo bóng lưng nàng nói:- Mỹ Đỗ Toa, bây giờ ngươi đánh với ta còn có một phần thắng, nếu như đợi thêm mười ngày, hai mươi ngày nữa, khả năng ngươi sẽ không phải đối thủ của ta.

Mỹ Đỗ Toa dừng bước, đứng trên một đám mây, không quay đầu lại.

Sau đó giọng nói lạnh lùng trong trẻo của nàng truyền đến:- Cuộc chiến giữa ta và ngươi, đã không còn cần thiết nữa rồi.

- Bổn tọa đã quyết định sẽ liên minh với ngươi, ba ngày sau, toàn bộ Nhân tộc trong lãnh địa Thủy tộc do bổn tọa quản hạt sẽ được đưa lên bờ, ngươi nhớ đến nhận người.

Nói xong, bóng người Mỹ Đỗ Toa nhoáng một cái đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại một cỗ khí tức sương lạnh tung bay, hoa tuyết tán loạn, còn có một làn hương mãi không tan.

Mỹ Đỗ Toa đi rồi, chỉ còn một mình Cổ Trần đứng ngạo nghễ dưới bầu trời sao, nhìn bầu trời đầy sao trong lòng Cổ Trần lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Thần, sống ở nơi này, bên ngoài tinh không hay là trong vũ trụ, bên ngoài thế giới này, là một mảnh vũ trụ mênh mông hay là một thiên địa khác.

Dưới màn đêm, một bóng người lướt qua hư không, hạ xuống Hoang Cổ thành.

- Tham kiến ngô hoàng.


Cổ Trần vừa về đến nơi, đã trông thấy hai tỷ muội Li, Lạc yểu điệu đứng trước đại điện, cung kính hành lễ, giống như vẫn luôn đứng ở chỗ này đợi hắn quay về.

- Các ngươi không đi nghỉ sao?Hắn nhìn hai tỷ muội có chút kinh ngạc, hai người này vậy mà không nghỉ ngơi, lại cố ý đứng đây chờ hắn quay về.

Li cúi người hành lễ, nói khẽ:- Ngô hoàng chưa về, hai tỷ muội chúng ta sao dám nghỉ ngơi?Nghe thấy lời này, Cổ Trần có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ ta không quay về hai người các ngươi cứ đần độn đứng chờ ở chỗ này sao? Ba ngày, năm ngày chưa quay về vẫn tiếp tục chờ?- A?Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên Cổ Trần kinh ngạc phát hiện ra, trong cơ thể hai tỷ muội Li, Lạc vậy mà đã ngưng tụ ra giọt Niết Bàn chân huyết đầu tiên, hai nàng đã bước vào Niết Bàn cảnh rồi?Trước đó hình như còn chưa đi đến bước này, sao chỉ trong chớp mắt đã bước vào cảnh giới Niết Bàn rồi? Cổ Trần dùng thần niệm khẽ quét qua một chút, thì phát hiện ra nền móng của hai người vô cùng thâm hậu kiên cố, không phải phù phiếm.

Vậy thì hắn yên tâm rồi, sau đó trong đầu Cổ Trần sinh ra một ý nghĩ, chẳng lẽ thiên phú của hai tỷ muội này không hề kém như hắn nghĩ?Hình như, bản thân đã nhìn lầm.

Cổ Trần nhìn hai người Li và Lạc giống như có điều suy nghĩ, khiến cho các nàng đứng co quắp ở đó có chút lo lắng không yên, hai người đều cúi đầu xuống không dám nói lời nào.

- Các ngươi đã bắt đầu Niết Bàn rồi, xem ra ta đã đánh giá thấp tiềm lực của các ngươi.

Hắn lầm bầm nói câu, nói ra suy nghĩ của mình:- Thế này nhé, ta sẽ cho các ngươi một vài thứ, hai người tu luyện cho thật tốt, tranh thủ thời gian bước vào Niết Bàn cực cảnh, còn chuyên có thể dẫn thiên kiếp tới hay không thì các ngươi phải xem tạo hóa của chính mình.

Ý tứ trong lời nói của Cổ Trần rất rõ ràng, muốn bồi dưỡng đôi tỷ muội song bào thai này, xem thử xem có phải mình đã đánh giá sai thiên phú tiềm năng của các nàng hay không.


Nếu như khi phong Vương có thể dẫn thiên kiếp tới, chứng tỏ tiềm năng thiên phú của hai tỷ muội cực cao, nếu như không thể thì đánh phải nói tiếc nuối.

- Bái tạ ngô hoàng ban ơn.

Hai tỷ muội Li, Lạc kích động bái tạ, nhận lấy một chiếc bình ngọc Cổ Trần ban cho hai người bọn họ, bên trong phong ấn một giọt thần huyết.

Mỗi người một giọt thần huyết, đã đủ để tỷ muội hai người bước vào Niết Bàn viên mãn, đánh vào cực hạn, sau đó có thể dẫn thiên kiếp tới tẩy lễ hay không, có thể nghịch thiên phong Vương hay không thì phải xem tạo hóa của hai người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui