Ta Man Hoang Bộ Lạc


Nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời khác thường, lộ ra cảm giác nhìn thấu thế gian, nhìn thấu lòng người, khiến cả người Cổ Trần mất hết tự nhiên.

Hắn luôn cảm thấy người này rất quen, nhưng lại nghĩ không ra được.

- Ngươi là ai? Vì sao! Cổ Trần mở miệng hỏi, có vẻ hơi kinh nghi.

Lão nhân tiều tụy kia cười khàn khàn nói:- Vì sao lại cảm thấy ta rất quen, nhưng mà nghĩ không ra được có đúng không?Lời này vừa cất lên, Cổ Trần lập tức kinh ngạc, cả người rét run, cảm thấy như bản thân mình bị nhìn thấu, không còn chút bí mật nào.

Sắc mặt hắn nghiêm lại một chút, trong mắt hiện ra một chút hung quang, không biết lão nhân này là ai, nhưng lại luôn đem đến cho hắn cảm giác rất quỷ dị, rất nguy hiểm, nhất là đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả kia khiến cho hắn rất không thoải mái.

Thậm chí trong lòng Cổ Trần còn sinh ra một ý nghĩ, muốn làm thịt hắn, ánh mắt của lão nhân này quá lợi hại, khiến hắn cảm thấy tất cả bí mật trên người mình đều bị người ta trông thấy hết.


- Sát ý a! Lão già tiều tụy kia khàn khàn nói.

Khuôn mặt hắn rất tang thương, hai mắt trũng sâu, từ đầu đến chân chỉ còn lại một lớp da bao xương, nhìn có vẻ như sắp tắc thở.

Cảm nhận được sát ý mơ hồ phát ra từ Cổ Trần, lão già tiều tụy kia lại nở nụ cười, nụ cười ấy khiến người ta kinh hãi.

Sau đó hắn cất giọng khàn khàn nói:- Chức tộc trưởng này của ngươi, là chính ta để ngươi làm, bây giờ gặp lại vậy mà ngươi lại sinh ra sát ý đối với ta.

- Haiz… Đúng là quá đau lòng.

Một câu này của lão già tiều tụy, nổ tung giống như sấm sét, chấn động đến mức khiến cả người Cổ Trần run lên, mặt hắn lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn về phía người kia.

- Mẹ nó, lão Vu Chúc?Cổ Trần văng tục, lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh, hắn hoảng sợ nhìn về phía lão già tiều tụy trước mắt.

- Ngươi vẫn chưa chết sao? Hay là sống lại rồi? Làm sao có thể, chính ta đã tự tay chôn ngươi…Trong khoảnh khắc này, trong lòng Cổ Trần vô cùng kinh hãi không nói được thành lời, lão già tiều tụy trước mặt hắn này, vậy mà lại là lão Vu Chúc, chẳng trách hắn lại cảm thấy quen thuộc như thế.

Nhưng làm sao có thể như vậy, rõ ràng lão Vu Chúc đã chết rồi, hắn tự mình mang người đi mai táng, sao hắn có thể xuất hiện ở nơi đây?- Thứ ngươi chôn, chỉ là một giọt tâm huyết của ta, xem như là một cái huyễn thân.

Lão già tiều tụy kia cất giọng khàn khàn nói, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần vô cùng quái dị, giống như đang nhìn thấy một con quái vật, hoặc là cũng có thể nói là một khối bảo vật.

- Ghê gớm, ghê gớm quá.


Hắn vừa cười vừa nói khàn khàn.

Cổ Trần thì vô cùng chấn động, lão già tiều tụy trước mắt, vậy mà lại là lão Vu Chúc?Khi ở trong bộ lạc nhỏ kia, lão Vu Chúc đã chết vậy mà lại là một phân thân được tạo ra từ một giọt tâm huyết của hắn.

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, ngẫm nghĩ mọi chuyện từ đầu đến giờ, sau đó lập tức sáng tỏ, giật mình hiểu ra.

- Thì ra là thế!Cổ Trần đã hiểu rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn còn vô số nghi hoặc, hắn luôn cảm thấy lão già tiều tùy trước mắt, nhìn có chút không chân thực.

Sau đó, lão nhân tiều tụy kia lại cất giọng khàn khàn cười nói:- Có phải hiện giờ trong lòng ngươi đang có rất nhiều nghi vấn không ? Thật ra, thân thể này, cũng không phải bản thể của ta.

- Bản thể của ta, bị trấn áp ở sâu trong hư không.

Một câu nói này của hắn, khiến Cổ Trần có chút choáng váng, thiếu chút nữa đã nổi đóa lên chửi hắn một trận, ngươi nhiều phân thân như vậy, có mệt hay không?Đột nhiên Cổ Trần bừng tỉnh, ánh mắt sắc bén, hừ một tiếng rồi nói:- Lời ngươi nói cũng không thể tin được, tại sao ta phải tin ngươi?- Nói không chừng, ngươi là do ma đầu nào đó biến thành đến đây để lừa gạt ta, để ta thả ngươi ra ngoài.


Nghe thấy những lời này, lão nhân đang bị khóa trên tấm bía đá đột nhiên bật cười, nụ cười ấy khiến trái tim người ta run rẩy.

Lão ta cười khà khà nói:- Thằng nhóc con ngươi đó, ta biết ngay ngươi là kẻ nhiều mưu mô nhất mà, trước đây, ta đã tính ra trước được một hình ảnh kỳ quái, có một người từ trên trời rơi xuống.

- Lúc ấy ta rất nghi hoặc, cũng rất kinh ngạc, lập tức tách ra giọt tâm huyết cuối cùng, hóa thành một phân thân đi tìm kiếm, cuối cùng ta đã tìm được ngươi trong Bách Man sơn.

Lão già tiều tụy kia nói, ánh mắt trở nên thâm sâu khó hiểu, nhìn thẳng vào Cổ Trần khiến cả người hắn không được tự nhiên.

- Khi ta tìm thấy ngươi, trên người ngươi mang theo một tia khí tức cực kỳ cổ quái, khiến cho ta nghi ngờ ngươi có phải người từ trên trời rơi xuống hay không.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận