Ta Man Hoang Bộ Lạc


Dị tộc bắt đầu vụng trộm bí mật bày mưu tính kế, làm thế nào để giết chết Cổ Trần.

Còn Cổ Trần lúc này, hắn không hề biết một chút nào, không biết dị tộc đã bắt đầu bày mưu tính kế hắn, nhưng mà dù có biết hắn cũng không thèm để ý.

Đối với Cổ Trần mà nói, tới một tên giết một tên là được.

- Tham kiến ngô hoàng!Lúc này, trong một tòa hoàng cung tại sào huyệt của Thiên Tinh tộc, Câu Trần dẫn theo một đám người cung kính hành lễ.

Cổ Trần ngồi ngay ngắn trên một chiếc hoàng tọa bằng thủy tinh, nhìn Câu Trần đứng dưới, và cả một đám thuộc hạ trước kia của bộ lạc Câu Trần.

- Miễn lễ!Hắn nhẹ nhàng nâng người kia dậy, bình tĩnh nói:- Câu Trần, đã vơ vét sạch sẽ mọi thứ trong sào huyệt Thiên Tinh tộc rồi à?Câu Trần hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời:- Vâng, thưa ngô hoàng, tất cả tài nguyên trong sào huyệt Thiên Tinh tộc đã được thanh lý xong.

- Rất tốt, có phát hiện ra bí cảnh của Thiên Tinh tộc không?Cổ Trần hài lòng gật đầu hỏi.


Câu Trần thẳng thắn báo cáo:- Ngô hoàng, đã phát hiện bí cảnh của Thiên Tinh tộc, tộc nhân Thiên Tinh tộc may mắn còn sống sót bên trong, toàn bộ đã bị giết sạch, một tên cũng không để lại.

- Trước mắt, đã chuyển tất cả vật tư vào trong bí cảnh, chỉ còn đợi ngô hoàng tới kiểm tra nữa thôi.

Nói xong hắn ta lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không nói thêm gì nữa.

Cổ Trần thấy thế thì khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người nói:- Tiếp theo, ta sẽ đóng cửa bí cảnh lại rồi huyện hóa, toàn bộ Nhân tộc chúng ta vừa giải cứu đều tiến vào trong đó, ta sẽ mở cánh cửa ra vào bí cảnh ở Hoang Cổ thành.

- Tuân lệnh!Đám người Câu Trần cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc nghe lệnh.

- Nói cho ta nghe một chút, tình hình thu hoạch trong trận chiến này, đã giải cứu được bao nhiêu đồng tộc?Cổ Trần mang vẻ mặt mong chờ, hỏi thăm Câu Trần về tình hình cụ thể sau trận chiến này, sau khi tiêu diệt một bộ tộc, ai cũng muốn xem chiến lợi phẩm, nếu không thì trận đánh ấy không có nhiều ý nghĩa lắm, vốn dĩ Cổ Trần rất ít khi làm chuyện lỗ vốn.

- Ngô hoàng, số lượng cụ thể về tổn thất, thu hoạch trong trận chiến này đều ghi chép trên đây, mời ngô hoàng xem qua.

Câu Trần trực tiếp dâng lên một khối ngọc phù, bên trong lạc ấn rõ ràng tình hình thu hoạch từ chỗ Thiên Tinh tộc, còn có cả tổn thất đều được ghi chép kỹ càng.

Cổ Trần có chút kinh ngạc, không ngờ Câu Trần lại làm việc cẩn thận như vậy, đã thống kê xong từ trước, thậm chí còn phân loại xong rồi.

Tướng tài bậc này, đúng là quá khó tìm, có thể gặp được một người đã coi như là may mắn lắm rồi.

- Không tệ, mang tất cả vật tư về, đợi đến sau này lại tiến hành thống nhất luận công ban thưởng.


Lời Cổ Trần nói, khiến tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, vô cùng kích động.

Ban thưởng, ai cũng thích.

Hơn nữa nhìn vị Nhân Hoàng Cổ Trần này đi, vậy mà hắn chỉ xem qua một lượt tất cả mọi thứ, sau đó không hề lấy gì cả mà trực tiếp giao cho Câu Trần, tương đương với để hắn ta tự mình đi phát phần thưởng.

- Bái tạ Nhân Hoàng!Mọi người lập tức quỳ xuống bái tạ, vẻ mặt tràn đầy kích động, ngay cả Câu Trần cũng có một chút kích động, không ngờ Cổ Trần lại không lấy gì cả.

Trong sào huyệt của Thiên Tinh tộc, bảo vật, Linh vật nhiều vô số, nhưng Cổ Trần không cần gì cả, bởi vì đối với hắn mà nói, những thứ này không có nhiều tác dụng lắm.

Thà rằng để lại cho tộc nhân trong bộ lạc, để bồi dưỡng tốt thuộc hạ, quân đoàn của bộ lạc còn tốt hơn, thực lực của bọn họ mạnh thêm mới có thể tạo ra lợi ích và giá trị lớn nhất cho hắn.

- Câu Trần, tiếp theo, ta giao cho ngươi khu vực phía bắc của Hỗn Loạn Thiên Uyên.

Đột nhiên sắc mặt Cổ Trần trở nên nghiêm túc, nói ra bổ nhiệm lần này, bào Câu Trần đánh hạ khu vực phía bắc của Hỗn Loạn Thiên Uyên.

- Còn nửa khu vực Thiên Uyên ở phía nam, ta sẽ điều một vị đại tướng khác tới đây dẫn quân, có lẽ hắn cũng sắp đến nơi này rồi.


- Hai người các ngươi phải phối hợp với nhau cho tốt, cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, cái giá phải trả nhỏ nhất để chiếm giữ toàn bộ Hỗn Loạn Thiên Uyên.

Cổ Trần vừa dứt lời, Câu Trần đã nghiêm túc đứng ra, trên người tản ra cảm giác nghiêm nghị.

- Xin nghe theo mệnh lệnh của Nhân Hoàng!Câu Trần nói gọn gàng dứt khoát, không hỏi vì sao, chấp hành tuyệt đối mệnh lệnh của Cổ Trần, đó chính là điều mà Cổ Trần thưởng thức nhất.

Ầm ầm! Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có từng đợt tiếng vang truyền đến từ ngoài hư không, mây mù kêu ù ù rồi tán loạn.

- Đến rồi!Trên mặt Cổ Trần khẽ mỉm cười, đứng dậy trực tiếp ra khỏi đại điện, đi ra ngoài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận