Ta Man Hoang Bộ Lạc


Nhưng trên người Cổ Trần lại có một cỗ khí tức khiến nó rất muốn thân cận, người này vậy mà lại có khí tức hỏa diễm giống với Chu Tước.

“Trên người tên Nhân tộc này, sao lại có thể có khí tức Thần Hỏa của Chu Tước?” Khổng Tước bay giữa không trung âm thầm suy nghĩ, rất là kinh nghi.

Thấy Khổng Tước bay mãi vẫn không chịu xuống, Băng Phượng, Hỏa Hoàng có chút lo lắng.

- Khổng Tước tỷ tỷ, ngươi xuống đây mau, chủ nhân rất tốt.

Băng Phượng cất cao giọng nói một câu.

Hỏa Hoàng ở bên cạnh lập tức bay lên trên trời, bay đến bên cạnh Khổng Tước nói:- Đúng đó, Khổng Tước tỷ tỷ, chúng ta xuống đi, chủ nhân đang chờ ngươi xuống đấy.

- Người này! Người này chính là chủ nhân của ngươi và Băng Phượng, hắn rất đáng sợ, ta, hay là thôi đi.


Khổng Tước thận trọng nhìn Cổ Trần phía dưới, vô cùng cảnh giác, lặng lẽ truyền âm cho Hỏa Hoàng, hình như nó rất sợ Cổ Trần.

Hỏa Hoàng có chút buồn bực không vui nói:- Khổng Tước tỷ tỷ, chúng ta đã nói trước rồi, sao đến đây ngươi lại đổi ý thế, huống hồ ta không cảm thấy chủ nhân đáng sợ như lời ngươi nói.

- Hơn nữa, để ta bí mật nói cho ngươi biết, đã tới rồi đừng nghĩ đến chuyện đi được, nếu không chủ nhân không vui có thể sẽ đem ngươi hầm lên ăn đó, ta từng nhìn thấy Giao Long bị nấu rồi, còn bị nướng lên ăn nữa.

Hỏa Hoàng lặng lẽ truyền âm cho Khổng Tước, dọa nó sợ đến mức thiếu chút nữa đã ngã lộn chổng vó xuống đất.

Nó nhìn xuống dưới, trên mặt Cổ Trần vẫn mỉm cười nhìn nó, còn khẽ gật đầu cất tiếng chào, xem ra cũng không phải quá đáng sợ.

Nghĩ một chút, cuối cùng Khổng Tước vẫn bay xuống, bởi vì trên người Cổ Trần có khí tức Thần Hỏa của Chu Tước khiến nó cảm thấy rất thân thiết.

Tuy cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng chắc hẳn người kia sẽ không bắt nạt nó đâu, dù sao hai tên Hỏa Hoàng, Băng Phượng vẫn còn ở chỗ này.

- Khổng Tước, hoan nghênh ngươi đến Hoang Cổ bộ tộc.

Cổ Trần nở nụ cười thân thiện nhìn Khổng Tước, giọng nói rất ôn hòa.

Nhưng Khổng Tước nghe thấy thế thì lập tức thu nhỏ núp sau lưng Hỏa Hoàng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, ánh sáng ba màu lóe lên, hai con mắt chuyển động xoay tròn.

Hỏa Hoàng có chút xấu hổ, giải thích:- Chủ nhân, Khổng Tước tỷ tỷ thẹn thùng đó, ngươi đừng dọa nàng.

Cổ Trần bó tay rồi, hắn cười khổ nói:- Sao ta lại dọa nó được, ta chỉ chào hỏi nó thôi, sợ người lạ cũng không sao cả, đợi sau này thân quen là tốt rồi.

- Đúng rồi, đợi lát nữa ta sẽ rèn đúc ra một tòa đại điện cho Khổng Tước ở lại tu luyện, ở ngay bên cạnh các ngươi, hai người các ngươi đưa Khổng Tước đi làm quen với tình hình ở nơi này một chút đi.

Cổ Trần dặn dò Băng Phượng và Hỏa Hoàng, bảo chúng nó dẫn theo con Khổng Tước sợ người lạ này đi làm quen với hoàn cảnh nơi này.


Nói xong Cổ Trần quay người rời khỏi nơi này, chuyện còn lại giao cho Băng Phượng và Hỏa Hoàng, để bọn nó dẫn Khổng Tước đi làm quen tình hình của Hoang Cổ nhất tộc.

Con Khổng Tước này, có chút thẹn thùng, sợ người lạ, hơn nữa khiến nó sợ nhất chính là Cổ Trần, không muốn tới gần Cổ Trần một chút nào, tránh né giống như Cổ Trần là hồng thủy mãnh thú vậy.

Nhưng mà cỗ khí tức Thần Hỏa của Chu Tước kia lại hấp dẫn nó, khiến Khổng Tước rất ảo não, biết trước thế này nó đã không tới rồi.

- Băng Phượng, Hỏa Hoàng, trên người của chủ nhân các ngươi, sao lại có thể có khí tức Thần Hỏa của Chu Tước?Thấy Cổ Trần đi rồi, Khổng Tước mới nhỏ giọng hỏi hai con Phượng Hoàng kia.

Hai con Băng Phượng, Hỏa Hoàng liếc nhau một cái, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Ta cũng không biết nữa.

Hỏa Hoàng có chút sợ hãi nói:- Đúng là chủ nhân nắm giữ Nam Minh Ly Hỏa, là loại Thần Hỏa chỉ có Chu Tước mới có thể nắm giữ.

Băng Phượng cũng gật đầu nói:- Không sai, Nam Minh Ly Hỏa trên người chủ nhân rất cường đại, đúng là Thần Hỏa bản nguyên của Chu Tước.

- Nhưng mà, không rõ tại sao chủ nhân lại có được, cũng không biết sao chủ nhân khống chế được nó.


Băng Phượng cũng tỏ ra không hiểu, nhưng lại nói:- Ngươi không cần để ý những thứ này, trên người chủ nhân có không ít bí mật, thực lực sâu không lường được, hay là đừng nói nữa.

- Dù sao chủ nhân cũng sẽ không bạc đãi chúng ta, hơn nữa, trên người chủ nhân còn có thần huyết đó, muốn có thì phải biểu hiện tốt một chút.

Băng Phượng lấm lét như kẻ trộm nói ra tin tức kinh người, khiến Khổng Tước trợn trừng mắt, lộ ra tia sáng ba màu.

Nó động tâm rồi, thần huyết, thần vật bậc này Cổ Trần lại có, nếu như nhận được một giọt thần huyết thôi, nó có lòng tin ắt sẽ lột xác thành công, hóa thành Ngũ Thải Khổng Tước.

“Muốn ở lại hay không?” Trong lòng Khổng Tước xoắn xuýt vạn phần.

Cuối cùng nó vẫn không thể nào chống đỡ được dụ hoặc của thần huyết, lựa chọn ở lại, tương đương với việc đi theo Nhân tộc Cổ Trần kia, giống Băng Phượng, giống Hỏa Hoàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận