Ta Man Hoang Bộ Lạc


Thái Dương Thần Tử cười lạnh, hắn tiến lên tạo ra từng vòng sáng màu vàng, giam cầm Đọa Lạc Thần Ma ở bên trong, sau đó cuốn toàn bộ Thương Thiên tế đàn lại.

Hắn cầm giữ Đọa Lạc Thần Ma, mang theo Thương Thiên tế đàn trực tiếp bay lên không trung, ý đồ muốn rời khỏi.

- Muốn đi, lưu lại Thần Ma!Ngay tại lúc này, một cỗ lực lượng dồi dào ập tới, mạnh mẽ đánh vào phía sau Thái Dương Thần Tử, hắn hơi biến sắc mặt, không thể không quay người đáp trả bẳng một chưởng.

Bành!Một tiếng sấm nổ rền vang, Thái Dương Thần Tử bay ra ngoài, dưới chân trượt dài vạch ra hai đường rãnh sâu hoắm.

Sắc mặt hắn biến đổi, một cỗ lôi đình cường đại đang tàn phá bừa bãi trong thân thể, sấm sét nổ tung liên tục bên ngoài cơ thể hắn.

- Sức mạnh Thiên Phạt?Thái Dương Thần Tử nghiến răng nghiến lợi, trong miệng trào ra vô số hồ quang điện ngũ sắc, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.


Chỉ thấy cả người hắn chấn động, năng lượng mặt trời bạo phát, lập tức đánh tan sức mạnh Thiên Phạt bên trong thân thể.

Oanh!Thái Dương Thần Tử nhấp môi, đột ngột phun ra một tia chớp ngũ sắc, tia chớp va vào mặt đất phía trước nổ tung lên tạo thành một cái hố sâu, trong hố điện lưu dày đặc.

Hắn giận dữ nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, chính kẻ này đã xuất thủ cản đường hắn, còn thiếu chút nữa làm hắn trọng thương.

Thái Dương Thần Tử co duỗi cánh tay tê bại, hừ lạnh nói:- Tiểu tử Nhân tộc nắm giữ được sức mạnh Thiên Phạt kia, ngươi tên gì?Đứng đối diện là một bóng dáng ngạo nghễ, kẻ đó chắn ngay trước Thương Thiên tế đàn, ngăn cản Thái Dương Thần Tử mang Đọa Lạc Thần Ma đi.

- Cổ Trần?- Hắn cũng dám xuất thủ?Diệt Ách, Độc Long, Khô Cốt kinh ngạc nhìn kẻ đang ngang tàng đứng đó, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Hắn dám ra tay với Thái Dương Thần Tử ư?Người vừa mới xuất chiêu chính là Cổ Trần, khiến cường giả các phương đều kinh hãi.

- Cổ Trần?Thái Dương Thần Tử đánh giá Cổ Trần, trong mắt bắn ra hào quang chói mắt, toàn thân hắn tràn ngập khí tức rực lửa như một vầng mặt trời.

Cổ Trần cũng đang đáng giá Thái Dương Thần Tử, ánh mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, chẳng chút sợ hãi.

Mặc kệ ngươi là Thần Tử chó má gì, muốn cướp ngang thần vật, thậm chí là Đọa Lạc Thần Ma ngay trước mắt ta, quả thực giỡn chơi rồi, ngươi đã hỏi ý ta chưa?- Ngươi không thể mang Đọa Lạc Thần Ma đi.

Cổ Trần chỉ nói một câu, gọn gàng linh hoạt.

Sao có thể để đối phương mang Đọa Lạc Thần Ma đi chứ? Bảo vật hắn đã coi trọng thì đừng hòng vuột khỏi tay, muốn gì cứ đánh xong một trận lại nói tiếp.


Ánh mắt Thái Dương Thần Tử tỏ ra nguy hiểm, hắn hầm hè:- Nhân tộc đê tiện, các ngươi chỉ là hạng nô lệ được nuôi nhốt của Đại Nhật Thần tộc chúng ta thôi.

Lúc nhìn thấy bản Thần Tử ngươi chỉ có thể quỳ, còn không mau quỳ xuống!Quỳ mau!Oanh!Thái Dương Thần Tử quát lớn, hắn hội tụ lực lượng biến thành một vầng mặt trời chói sáng bay lên trên cao, uy nghi tột bậc, nhiệt độ kinh khủng quét tới.

Mái tóc Cổ Trần bay bay, mặt không đổi sắc nhìn Thái Dương Thần Tử ở trên cao, trong mắt bộc phát chiến ý.

- Muốn ta quỳ xuống? Vậy ngươi quỳ trước cho ta xem thử?Cổ Trần cười đầy khinh thường, không coi Thái Dương Thần Tử trước mắt ra gì, thứ đồ cao ngạo thành thói, cứ nghĩ tất cả mọi người trên thế giới đều phải phục tùng ngươi chắc?- Muốn chết? Thái Dương Hạ Tây!Thái Dương Thần Tử hừ lạnh, vừa dứt lời, mặt trời nóng cháy trên cao ầm ầm áp về phía Cổ Trần.

- Cái gì mà Thái Dương Hạ Tây? Xem ta đánh nổ ngươi!Cổ Trần hung hãn thét dài, hắn nhảy tới bay thẳng lên không trung, sau đó vung quyền đánh thẳng vào mặt trời khủng bố kia.

Hình ảnh kia chẳng khác nào một con kiến bé xíu vung càng đánh về phía mặt trời, vừa nhỏ bé vừa buồn cười cực kỳ.

Nhưng không một ai có mặt ở đây cười, ngược lại còn tỏ ra nghiêm túc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt có chút kinh hãi.


Một quyền kia của Cổ Trần nhìn thì bình thường, kỳ thực ẩn chứa sức mạnh trời long đất lở, cảm giác cường đại đến mức có thể đánh vỡ vạn vật.

Đông!Một quyền đánh thẳng vào mặt trời, không trung rung động, phát ra âm thanh đáng sợ chấn động màng nhĩ mọi người, khiến tất cả đầu váng mắt hoa.

Các cường giả hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy mặt trời trên cao dần dần rã ra, vỡ nát từ bên trong.

Ầm ầm!Mặt trời đột ngột nổ tung, nó đã bị một quyền của Cổ Trần đánh vỡ, sức mạnh cường đại xuyên thẳng bầu trời, phá tan tầng mây lộ ra một cái lỗ khổng lồ.

Bầu trời bừng sáng, ánh mặt trời gay gắt ban nãy sáng lên lần cuối rồi hoàn toàn biến mất, không gian ảm đạm như trời chiều, thời gian lặng lẽ trôi qua.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận