Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần nghe xong chỉ muốn cười, khinh thường đáp trả:- Ngươi chẳng qua chỉ là một linh trí sinh ra từ một cái xác, Thần Linh gì chứ? Muốn ta làm tôi tớ cho ngươi? Ngủ ít thôi, mơ nhiều không tốt.

- Làm càn!Thần Thi giận dữ quát, thanh thế cuồn cuộn ép xuống, thần uy như ngục, thần ân tự hải, khí tức đáng sợ bao phủ Cổ Trần, như thể một ngọn núi lớn đè áp cả thể xác lẫn linh hồn.

Nhưng Cổ Trần lại mặt không đổi sắc, sống lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt không hề nao núng, ngược lại còn tràn ngập sát ý.

- Sâu kiến kia, ngươi dám khinh nhờ bản tôn, ta sẽ dùng Thần Hỏa nung khô linh hồn ngươi!Thần Thi vừa nói xong, từ trong hai mắt nó bắn ra hai đạo thần mang, xé rách hư không thành hàng loạt vết rách đen như mực.

Cổ Trần vung tay lên, không gian trước mặt rung chấn liên hồi, hai đạo thần mang kia bị nuốt vào trong hư không ngay lập tức, không thấy đâu nữa.

- Có năng lực thì giết ta ngay, không có năng lực đừng có lải nhải, ngoan ngoãn trở thành thức ăn của ta, ta còn chưa ăn qua Thần Linh đâu.

Cổ Trần vừa nói vừa để lộ hàm răng trắng lóa, cười ha ha:- Trước đó ta sơ ý để xổng mất một tôn Thần Ma, bây giờ đụng phải một bộ Thần Thi, vừa lúc đền bù tổn thất.

- Muốn chết!Thần Thi giận tím mặt, thân là linh trí được sinh ra từ Thần Thi, dĩ nhiên nó cũng xem mình là Thần Linh, không thể nhịn được Cổ Trần chọc giận cùng làm càn.

Oanh!Sau một khắc, Thần Thi bỗng nhiên đứng dậy, thần uy trùng trùng điệp điệp cuốn tới.

Chỉ thấy sau lưng Thần Thi hiện lên một quốc độ mông lung, thần quang vạn trượng, khí tức đáng sợ tràn ngập khiến người sợ hãi đến nỗi muốn quỳ xuống.

Đó là một Thần Quốc.

Nhìn thấy thế, Cổ Trần chuẩn bị vận dụng lực lượng toàn thân, bốn loại huyết mạch chi lực đều phóng xuất ra, không giữ lại chút nào.

Đối mặt Thần Thi, Cổ Trần không dám sơ ý dù chỉ một chút, càng không dám bảo lưu thực lực, hắn tung ra tất cả át chủ bài.

- Thanh Đồng ấn tỷ, Thanh Đồng chi thư!Cổ Trần âm thầm quát khẽ, bên trong Tử Phủ lập tức bay ra hai đạo ánh sáng, trong nháy mắt đặt ở phía trên Thần Thi, một cái Thanh Đồng ấn tỷ, một quyển Thanh Đồng chi thư.

Bảo vật vừa ra, Thần Thi liền biến sắc mặt.

- Khí Vận chi bảo?Thần Thi kinh ngạc thốt lên, nó nhận ra hai thứ này, tức thì khiếp sợ nhìn Cổ Trần, vẻ mặt không thể tin nổi:- Ngươi lại dám dung nhập vận khí của bản thân và tộc mình vào trong bảo vật, chẳng lẽ ngươi không biết đây là hành động ngu xuẩn nhất sao?Cổ Trần nghe xong sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại cười khẽ, hắn không giải thích cũng chẳng nhiều lời, bởi vì trên thân thể hắn có hơn chín phần vận khí của tộc và bản thân, tất cả đều đã được trấn áp, mà Thanh Đồng ấn tỷ và Thanh Đồng Chi Thư chỉ được hấp thu hai phần thôi.

Cho nên, hầu hết vận khí của tộc và bản thân đều ở ngay trên cơ thể hắn, hiển nhiên không có vấn đề gì.

- Sâu kiến cũng chỉ là sâu kiến, mới tung ra hai kiện bảo vật đã nghĩ khống chế được bản tôn?Thần Thi châm chọc Cổ Trần.

Nó nói xong, thân thể chấn động, xương cốt dày đặc chung quanh bay lên tụ lại hóa thành một bộ Cốt Giáp, phía trên sáng lên vô số thần văn.

Thần Quốc, trấn áp!Thần Thi quát lạnh, đưa tay đè ép, Thần Quốc sau lưng ù ù căng ra, trực tiếp áp về phía Cổ Trần, dễ dàng đánh bay hai kiện bảo vật.

- Còn không chịu nổi một chiêu!Thấy vậy, Thần Thi tức thì cười khinh một tiếng.

- Có thể giết ngươi là đủ rồi.

Cổ Trần hừ lạnh nói.

Hắn vừa mới dứt lời, bên trong thân thể bộc phát ra bốn cỗ khí tức cường đại.

Ông!Bốn cỗ lực lượng đáng sợ bạo phát, toàn bộ Cốt Điện rung lên kịch liệt như sắp sụp đổ tới nơi, lại bị thần văn ngăn chặn.

- Hỗn Độn lĩnh vực!Cổ Trần quát khẽ, sau lưng hiện lên một thế giới u ám, nhanh chóng đánh tới Thần Quốc kia!Oanh!Hỗn Độn lĩnh vực va chạm với Thần Quốc, như hai đại thế giới va vào nhau, sản sinh ra lực phá hủy khủng khiếp, khí lãng vô tận bao phủ bốn phía.

Răng rắc.

Cốt Điện trực tiếp nứt toác, vết nứt lan ra khắp điện, cuối cùng bị dư âm đáng sợ làm vỡ nát.

Ào ào ào!Xương cốt bay tứ tung, cả núi hài cốt bị chấn nát một mảnh lớn, năng lượng hủy diệt đáng sợ tàn phá suốt một phút đồng hồ mới chịu yên tĩnh lại.

Phía trên không trung có hai bóng người, khí tức cả hai va chạm vào nhau, trong bóng tối bùng nổ ánh sáng hồ quang điện, lôi đình nhấp nháy.

Cổ Trần cùng Thần Thi bốn mắt nhìn nhau, sát ý lan tràn, trận chém giết vừa rồi cả hai đều tám lạng nửa cân, ai cũng không chiếm được phần hơn.

Thần Quốc và Hỗn Độn lĩnh vực đồng thời biến mất.

- Thần Quốc của ngươi còn kém lắm.

Cổ Trần cười lạnh khinh bỉ.

Thần Thi ở phía đối diện mặt mày sa sầm, răng nanh đỏ tươi mọc ra từ miệng, giống hệt cương thi, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận