Huyền Ly quát lạnh, tuyên bố Thanh Thạch bộ lạc bị hủy diệt, biến mất khỏi danh sách các bộ lạc lớn của Bách Man sơn, hoàn toàn biến mất.
Sau khi đại chiến kết thúc, Huyền Ly mang theo kỵ binh áp giải mấy vạn nô lệ Thanh Thạch bộ lạc rời đi, trùng trùng điệp điệp trở về Huyền Điểu bộ lạc.
Lần này đi ra toàn thắng, có thể nói là thu hoạch phong phú, không chỉ diệt được một bộ lạc với mấy vạn nhân khẩu, mà còn mang đến vô số ích lợi cho Huyền Điểu bộ lạc.
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, lưng cõng một gùi thuốc đi đến trước bộ lạc, ngơ ngác nhìn bộ lạc nay đã trở thành một đống phế tích.
Thanh Thạch bộ lạc vốn dĩ phồn thịnh nay hóa thành phế tích, lửa cháy ngập trời, thi thể khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ bộ lạc.
Giữa đống phế tích có cắm hai cọc gỗ, phía trên treo hai thi thể, máu tươi còn đang uốn lượn chảy xuống, hôi tanh nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.
- A Công!Một tiếng thét thê lương truyền khắp phế tích bộ lạc, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn kia loạng choạng chạy tới, quỳ xuống cất tiếng khóc lớn.
Đó là Thanh Y!Sáng nay nàng ra ngoài hái thuốc, không ngờ tới lúc trở về thì bộ lạc đã biến thành phế tích, tất cả mọi người đều không thấy, chỉ còn lại thi thể đầy đất.
Mà A Công nàng yêu kính nhất lại bị treo trên cọc gỗ, chết rất thảm.
- A!Là ai, là ai!Thanh Y bi phẫn muốn tuyệt vọng, thê lương hô to, thanh âm đau đớn kia vang vọng trong phế tích bộ lạc thật lâu.
- A Công!Thanh Y bi phẫn hô to, nhìn qua Thanh Thạch chết thảm, cảm giác rã nát tim gan truyền khắp toàn thân, một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn khắp cơ thể nàng.
Đột nhiên, cỗ khí tức bạo phát, từ trong thân thể Thanh Y tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, hàng loạt hoa văn quỷ dị vặn xoắn lấp lóe trên da, dày đặc chằng chịt, vô cùng kinh khủng.
Thanh Y ngây ra, dường như đã mất đi linh hồn, cả người không còn ý thức, bên trong hai con mắt bốc lên một cỗ hắc khí, um tùm đáng sợ.
Ầm ầm!Sau một khắc, từ trong thân thể Thanh Y tuôn ra một luồng hắc khí đáng sợ, quét qua toàn bộ phế tích trong nháy mắt, thi thể đầy đất bị hóa thành tro bụi.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, toàn bộ thi thể trong bộ lạc đều bị cỗ hắc khí đáng sợ kia bao phủ, sau đó hoàn toàn tan thành mây khói, ngay cả thi thể của Thanh Thạch, Thanh Sơn cũng hóa thành tro tàn.
Khói đen mờ mịt, những nơi hắc khí đi qua hoa cỏ cây cối đều khô héo tử vong.
Sau một hồi, hắc khí tán đi, bóng dáng Thanh Y mất tích một cách bí ẩn, chỉ để lại đống hoang tàng im lìm tĩnh mịch!.
Bách Man sơn có diện tích hơn mười vạn dặm, là nơi cư ngụ của vô số Nhân tộc bộ lạc lớn nhỏ khác nhau.
Còn có các thế lực dị tộc khác tồn tại, các loại Hung thú hoành hành, có thể nói là tình hình phức tạp, đầy rẫy nguy cơ.
Sau khi rời khỏi Thanh Thạch bộ lạc, Cổ Trần đi thẳng một đường xuyên qua khu vực bên ngoài Bách Man sơn, dọc theo một con sông lớn xuôi xuống dưới.
Dọc đường đi hắn gặp không ít phiền phức, nhưng dựa vào thực lực hiện tại, cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm, qua một hồi lâu, rốt cục hắn cũng đi tới khu vực gần bộ lạc mình.
Ba ngày sau, Cổ Trần đứng trên một đỉnh núi, ngắm nhìn sơn cốc to lớn ở xa xa, có thể mơ hồ trông thấy một tường thành rộng lớn.
- Rốt cục về đến rồi!Cổ Trần đứng ở đỉnh núi, bên cạnh là một con hổ toàn thân trắng như tuyết, chính là Tiểu Bạch, lúc đi qua Thương Mãng Sơn hắn đã đón nó về.
Nhìn thấy bộ lạc từ xa, rốt cuộc trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mất ba ngày, cuối cùng cũng trở về được bộ lạc.
Cho tới bây giờ hắn mới thật sự hiểu, bộ lạc nằm bên ngoài Bách Man sơn, phía Tây chính là Man Hoang bình nguyên mênh mông bát ngát, phía Đông chính là khu vực Bách Man sơn rộng mười vạn dặm, phía Bắc là nơi các dị tộc khác hoành hành.
Phía Nam, xuôi theo dòng sông xuống phía dưới, nghe nói là Vô Tận Hải Vực.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi.
Cổ Trần xoay người cưỡi Bạch Hổ, vừa dứt lời, chỉ thấy Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng bay vọt đi, trong chớp mắt đã chạy như bay về phía tường thành của bộ lạc.
Không bao lâu sau, Cổ Trần đến trước tường thành, hắn ngước mắt nhìn tường thành hùng vĩ, khí thế uy nghiêm của tường thành mang lại cho hắn cảm giác vô cùng an toàn.
- Tộc trưởng trở lại rồi!Trên tường thành có một nhóm thủ vệ, trông thấy Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ trở về, cả đám lập tức phấn chấn kích động, nhịn không được lớn tiếng reo hò.
Đối với Cổ Trần, trên dưới Hoang Cổ bộ lạc không ai không kính nể vạn phần, thậm chí tràn ngập sùng bái cùng kính ngưỡng.
Cổng thành to lớn bằng gỗ từ từ mở ra, Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ đi vào bên trong bộ lạc.
.