Ta Man Hoang Bộ Lạc


Đã có lần một sẽ có lần hai, lần này đến phiên nhóm Thánh Tử, tất cả ngoan ngoãn giao ra bảo vật của mình, mặt đen như đáy nồi.

Tốc độ giao nộp nhanh khỏi phải bàn, Cổ Trần cũng không làm khó bọn hắn, vì giết hết không có chỗ nào tốt cả.

Thả một lần còn có thể tạm thời hòa hoãn bầu không khí một chút, nếu không thật sự chọc giận đám lão quái vật bên trong bách tộc Thánh Vực kia, rồi mầy lão ùa ra như ong vỡ tổ vây đánh, có là Cổ Trần cũng khó lòng chống nổi.

Cho dù hắn không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho bộ lạc tộc quần sau lưng, bây giờ tạm thời chưa phải lúc lấy cứng đối cứng với bách tộc.

- Cho ngươi!Lôi Trạch đen mặt ném một cái nhẫn trữ vật cho Cổ Trần, hắn cố nén lửa giận, toàn thân bốc lên từng tia điện lưu.

Đáng tiếc, hắn không dám thả đến một cái rắm ở trước mặt Cổ Trần, chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra bảo vật.

Ngay cả Thiên Khiển Chi lực người ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ chút Lôi Điện Chi lực của ngươi sao? Dám phản kháng không giao ra bảo vật khẳng định không có kết cục tốt.

“Cổ Trần, nhất định bản Thần Tử sẽ vượt qua ngươi, sau đó trấn áp ngươi.

”Lôi Trạch âm thầm quyết tâm, sau đó nhanh chóng bỏ đi, lần này bảo vệ được tính mạng cũng xem như trong rủi có may.

So với hai tên ngu Quang Chi Tử và Ám Chi Tử đã chết toi kia, đám bọn họ đã may lắm rồi.

Cổ Trần không có ý định giết sạch bọn chúng, chọc cả Bách Tộc Thánh Vực không phải hành động khôn ngoan, hắn vẫn chưa có ý định khai chiến với người ta, và cũng không có năng lực làm điều đó.

Nội tình của bách tộc Thánh Vực vô cùng thâm hậu khủng bố, nhìn hàng loạt Bán Thánh tự phong xuất hiện là hiểu tiềm lực bọn họ ghê gớm cỡ nào.

Cổ Trần vẫn luôn cảnh giác, hắn nghĩ, phải chăng nên nghĩ cách dẫn hết đám Bán Thánh tự phong kia ra, dụ chúng tiến vào chiến trường hư không?Nếu để bọn họ lại sẽ như mấy quả bom hẹn giờ, chi bằng nghĩ cách lừa vào chiến trường hư không cho rảnh nợ.

Cứ như vậy, bên trong Man Hoang thế giới sẽ không còn nhiều uy hiếp, lúc đó Cổ Trần có thể thoải mái bắt đầu chinh phạt các tộc.

- Có điều, còn cần đề phòng Thần tộc.

Cổ Trần lẩm bẩm, tiếp nhận bảo vật của Thần Nữ cuối cùng, tính toán rời đi.

- Chờ một chút!Chợt nghe một giọng nói thanh thúy vang lên, Cổ Trần quay người nhìn qua, kinh ngạc nhìn đối phương.

Đây là Thủy tộc Thần Nữ, vừa mới nãy chính nàng đã gọi Cổ Trần.

- Ngươi còn có việc?Cổ Trần kỳ quái nhìn nàng, cười nói:- Chẳng lẽ ngươi còn không muốn đi, muốn ở lại bàn luận nhân sinh với ta?- Quả nhiên, Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ nói không sai, ngươi là kẻ rất không thể nói lý.

Thủy tộc Thần Nữ có chút xấu hổ nói ra, nhưng điều khiến Cổ Trần kinh ngạc là, nàng biết Mỹ Đỗ Toa?Nghĩ nghĩ, Cổ Trần hỏi lại:- Ngươi biết Mỹ Đỗ Toa, vì sao còn chạy tới đây cùng bọn hắn vây giết ta?Thủy tộc Thần Nữ kia liếc hắn một cái, trả lởi:- Vốn dĩ chúng ta không hề có ý định vây giết ngươi, chúng ta chỉ đang thương nghị làm thế nào để vây giết Đọa Lạc Thần Ma.

Ai mà biết được ngươi lại đem Đọa Lạc Thần Ma dẫn tới Bách Tộc Thánh Vực, bởi thế mới xảy ra sự việc lần này.

Thủy tộc Thần Nữ tỏ ra bất mãn nhìn Cổ Trần, nàng cả giận nói:- Lúc trở về, nhất định ta sẽ tố cáo ngươi trước mặt Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ, nói ngươi ăn hiếp ta, còn cướp đồ của ta đi.

Hừ!Nói xong nàng hất mặt lên, xoay quanh tại chỗ hóa thành một làn hơi nước bỏ chạy, để lại môt mình Cổ Trần ngơ ngác trong gió.

Hắn im lặng một hồi, sau đó cười khổ nói:- Cáo trạng ta? Chuyện này là sao! Cổ Trần bật cười, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Nếu nàng đã quen Mỹ Đỗ Toa thì hắn cũng làm khó nàng, chỉ là không biết chủng tộc và bản thể chính thức của nàng là gì.

Cổ Trần bay lên trên cao, ngạo nghễ đứng giữa hư không, hắn nhìn Thánh Sơn trước mắt.

Bên trong Thánh Vực, vô số sinh linh và cường giả các tộc kinh hồn táng đởm nhìn chằm chằm Cổ Trần, rất sợ hắn nóng đầu lên lại xông tới đánh thì nguy.

- Nhân tộc ta cũng là một thành viên của bách tộc, một ngày nào đó, ta muốn mang Nhân tộc đường đường chính chính bước vào Bách Tộc Thánh Vực.

Cổ Trần lẩm bẩm, thần sắc kiên định, sau đó quay người rời đi không hề lưu luyến.

Hắn không đánh vào Bách Tộc Thánh Vực, đó là hành động của kẻ ngu, còn chưa biết trong đó ẩn giấu bao nhêu cường giả và nội tình, chỉ có kẻ ngu lỗ mãng mới xông vào đánh đánh giết giết.

Tương lai, hắn muốn mang cả Nhân tộc mạnh mẽ gia nhập Bách Tộc Thánh Vực, chứ chẳng phải cái dũng nhất thời của bản thân!Bách Man sơn, Hoang Cổ thành, bên trong Thanh Đồng đại điện.

Cổ Trần đang kiểm kê thu hoạch lần này.

- Chà, đám người đó giàu thật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận