Ta Man Hoang Bộ Lạc


Nữ thị vệ lớn tiếng nói:- Bẩm, tin tức là thật, chính là người của ta truyền đến, không thể nào sai được.

Tai mắt của chúng ta ở Bắc Cương còn nói, Nhân Hoàng đích thân tới Bắc Cương, dẫn đại quân đi bình định Bắc Cương dị tộc.

Việc này làm chấn động Bách Tộc Thánh Vực, hiện các phương đều đang nghị luận xôn xao.- Nhân Hoàng, đã bình định Bắc Cương?Mọi người có mặt đều giật nảy cả mình, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác hưng phấn, kích động khó nhịn đang tuôn trào.Bọn họ vừa mới nói đến Nhân Hoàng, lại đột nhiên nghe thấy tin tức Nhân Hoàng Cổ Trần chinh phạt Bắc Cương dị tộc, thật sự là hiểu thấu nhân tâm.- Nhân Hoàng đúng là Nhân Hoàng.

Tài ba xuất chúng không ai sánh bằng.- Thật khó có thể tin!- Bắc Cương dị tộc toàn bộ bị tuyệt diệt chỉ dưới tay mình hắn, thật quá hùng mạnh!- Quá tốt rồi, Tây Mạc của chúng ta có lẽ có khả năng cứu được.Phần lớn liên minh cao tầng đều hưng phấn đỏ bừng mặt, ai cũng mang theo một loại vinh quang.Nữ Anh hai mắt lấp lánh, kinh ngạc vạn phần.

Thêm một lần nghe được tin tức của Cổ Trần, mà lại là tin tức khiến thế nhân chấn kinh.- Mọi người hãy lui ra, ta phải đi bẩm báo hoàng chủ!Nàng nghĩ nghĩ, lập tức đưa ra quyết định.

Phân phó tất cả mọi người xong, đích thân nàng đi vào sâu trong đại điện.Trong trung tâm đại điện, có một cỗ mê vụ nồng đậm bao phủ, xen lẫn quang mang, khí tức trầm trọng.- Chuyện gì?Trong sương mù, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm thanh thúy, lại biến ảo khôn lường, ẩn chứa cỗ hơi thở mạnh mẽ của sự sống.Nữ Anh lập tức cung kính hành lễ:- Tỷ tỷ, vừa mới nhận được tin tức, Bắc Cương dị tộc đã bị Nhân hoàng tự mình dẫn đại quân càn quét tiêu diệt toàn bộ.- Bắc Cương, Nhân Hoàng?Trong sương mù lại truyền tới một âm thanh kinh ngạc.Chỉ thấy ở phía trước sương mù dần dần tán đi, lộ ra một bóng người mông lung uyển chuyển, như ẩn như hiện.Nàng cũng là thủ lĩnh của Tây Mạc mẫu hệ bộ lạc liên minh, Oa Hoàng, là Nữ Anh tỷ tỷ.- Tỷ tỷ, lấy tình thế trước mắt, có lẽ chỉ có Nhân Hoàng mới có thể ứng cứu được Tây Mạc liên minh.Nữ Anh thận trọng nói ra ý định của mình.Bóng người mông lung kia không nói lời nào, thanh quyền trượng trước người tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.Phốc!Đột nhiên, bóng người kia phun ra một ngụm máu.- Tỷ tỷ!Nữ Anh cuống quít lên, lập tức vọt vào trong sương mù.Liên minh thủ lĩnh, Oa Hoàng, bản thân bị trọng thương, lâu như vậy cũng chưa hồi phục lại được.- Tỷ tỷ, thương thế của ngươi ra sao rồi?Nữ Anh mặt mũi tràn đầy lo lắng, không ngừng truyền nội lực vào cơ thể Oa Hoàng.Toàn thân Oa Hoàng bao phủ một tầng khói mỏng, cố gắng nhìn cũng không thấy hình dáng.Nàng khẽ lắc đầu ngăn lại:- Vô dụng, thương thế của ta là do Đại Hoang Thần Đế ám toán, động tới bản nguyên, Linh vật dược vật bình thường căn bản không có cách nào chữa khỏi được.- Trừ phi có thần vật...Oa Hoàng ngữ khí rất bình thản, không có một tia gợn sóng.Dường như cho dù thương tổn có nặng hơn nữa, thậm chí chết đi ngay lúc này cũng không thể để cho nàng có mảy may một tia gợn sóng, nội tâm bình tĩnh đến đáng sợ.Nữ Anh sắc mặt khẽ biến, hai mắt mãnh liệt:- Muội nghe nói, Thi tộc có một kiện thần vật, do Thần linh để lại, có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh.- Không thể làm bậy.Oa Hoàng lập tức quát lớn một tiếng, nghiêm túc nói:- Nữ Anh, muội lập tức lên đường, mang phần bảo vật này tiến về Bắc Cương một chuyến.Vừa nói nàng vừa lấy ra một cái hộp ngọc trịnh trọng giao cho Nữ Anh.Nhìn hộp ngọc trên tay, Nữ Anh lập tức biến sắc, trả lại nói:- Tỷ tỷ, đây là liên minh thánh vật, đại biểu cho thân phận của ngươi...!Sao có thể...- Không cần nói gì cả.Oa Hoàng lắc đầu.Một luồng sương nhẹ nhàng che đậy hình dáng của nàng, khiến người ta nhìn không rõ bất kỳ tâm tình gì biến hóa trên gương mặt nàng nữa.Chỉ nghe nàng nói:- Ngươi mang theo thứ này tiến về Bắc Cương, tự mình giao cho Nhân Hoàng.

Trông thấy vật này, Nhân Hoàng sẽ hiểu được ý tứ của ngươi.- Thế nhưng là...Nữ Anh còn muốn nói điều gì, lại bị một cỗ lực nhu hòa đưa đi ra.Sương mù nhanh chóng che lấp lối đi lần nữa, Nữ Anh sắc mặt ngưng trọng, nhìn lại hộp ngọc trong tay, thần sắc biến ảo không ngừng.- Oa Hoàng tránh mặt sao?Tây Mạc Nhân tộc Thánh Thành, ở một chỗ trong đại điện, Đông Hoàng mặt mày sa sầm ngồi đó.Hắn tự mình đến Tây Mạc, nhưng thủ lĩnh của Tây Mạc liên minh là Oa Hoàng lại không chịu gặp hắn, chẳng thèm quan tâm.

Nàng bắt hắn đợi ở đây, thật mất mặt.- Được lắm, bản hoàng sẽ khiến ngươi phải cầu xin ta.Ánh mắt Đông Hoàng lóe lên, hắn hừ lạnh, bóng người hóa thành một luồng khói đen biến mất không thấy gì nữa.Thật ra đây cũng chỉ là một phân thân của hắn, bản thể không hề tới đây.Không một ai ở đây biết, Đông Hoàng đã rời đi.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận