Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần nhìn tám cái cái bóng hư ảo, thanh âm đạm mạc truyền ra, đánh thức bọn họ.

- Không sai, chúng ta chính là Ảnh tộc.

Nhưng ngươi là Nhân tộc, làm sao ngươi đến đây được?Một vị Ảnh tộc nhân già cả nói, cả nngười lão trôi nổi bất định, mơ hồ mờ nhạt, thậm chí còn mờ hơn cả một cái bóng.

- Làm thế nào đến được đây cũng không quan trọng.

Cổ Trần lắc đầu, hắn nhìn Ảnh tộc nhân trước mắt, bình thản nói tiếp.

- Vo đã bị bản hoàng tiêu diệt, hiện tại nơi này thuộc về Nhân tộc ta.

Bây giờ ta cho các ngươi hai con đường, hoặc là thần phục, hoặc là chết!Một câu vừa nói khiến tám Ảnh tộc nhân kia nhất thời ngây ra, tưởng mình đang nằm mơ.

Trong cấm địa hoàn toàn tĩnh mịch, tám Ảnh tộc nhân bị cầm tù ngây dại.

Bọn họ nghe được cái gì? Bị diệt?Nhân tộc trước mắt nói, hắn diệt Vũ tộc, hơn nữa còn muốn Ảnh tộc bọn họ thần phục?- Ngươi vừa mới nói cái gì?Một Ảnh tộc lão giả giật mình tỉnh lại, lớn tiếng chất vấn.

Toàn thân lão run rẩy, thân thể biến đổi từng đợt, như một cái bóng đang dãy dụa.

Lão chậm rãi hỏi:- Ngươi vừa mới nói, Vũ tộc bị ngươi diệt?- Bản hoàng từ trước tới giờ không hai lời, Vũ tộc đã bị diệt, hiện tại, đưa ra lựa chọn của các ngươi đi, hoặc là thần phục, hoặc là chết.

Cổ Trần mặt không thay đổi mở miệng, thanh âm lạnh nhạt mang theo chút sát ý mơ hồ, rốt cuộc đánh thức được tám vị Ảnh tộc nhân này.

- Không có khả năng!Một Ảnh tộc lão nhân rống giận.

Đôi mắt lão đen như mực, khuôn mặt vặn vẹo, lão gào thét lên:- Ảnh tộc ta thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt không thần phục bất luận kẻ nào.

Vũ tộc cũng không thể khiến chúng ta khuất phục, ngươi chỉ là một Nhân tộc, đúng là vọng tưởng.

Ảnh tộc lão giả lời lẽ ngay thẳng, lộ rõ ý chí kiên định không thay đổi.

Từ khi bị Vũ tộc bắt tới đây, bọn họ chưa từng khuất phục, hiện tại Cổ Trần vừa mới đến đã bắt bọn họ thần phục, đúng là mắc cười.

- Không thần phục thì giữ ngươi lại làm gì?Cổ Trần hừ lạnh, hắn đạm mạc nâng một tay lên, bàn tay mở ra bốc lên điện quang kinh khủng, Thiên Phạt Chi lực trực tiếp tuôn tới.

Ầm ầm!Sấm sét nổ tung, Thiên Phạt Chi lực vô tận sôi trào xé nát Ảnh tộc lão nhân kia tại chỗ, thân thể hư huyễn đã không còn.

Thần hồn bị diệt, lão hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.

- Trưởng lão!Thấy cảnh tượng đó, số Ảnh tộc nhân còn lại bi phẫn rống to, trơ mắt nhìn trưởng lão của bọn họ cứ như vậy tan thành mây khói.

Thiên Phạt Chi lực đã chôn vùi Ảnh tộc trưởng lão.

Cổ Trần thu tay lại, Thiên Phạt Chi lực cuốn ngược trở về, rơi vào lòng bàn tay hắn, không ngừng sôi trào, tản ra khí tức hủy diệt vạn vật.

Phía dưới Thiên Phạt, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Cổ Trần cường đại quá mức tưởng tượng, lần đầu tiên Vu Linh thấy lực lượng này, trong lòng run rẩy hoảng sợ.

Nàng kính cẩn nhìn Cổ Trần, không dám có bất kì suy nghĩ sai trái nào, nàng đã hoàn toàn khuất phục vị Nhân Hoàng cường thế lãnh khốc này.

- Nhân tộc, ngươi, ngươi lại giết hắn?Vị Ảnh tộc lão giả cuối cùng vừa kinh vừa sợ.

Lão trừng mắt nhìn Cổ Trần, cả giận nói:- Vũ tộc cũng chưa từng giết chúng ta, ngươi một lời không hợp đã giết, không sợ lọt vào báo ứng sao?- Báo ứng?Cổ Trần cười khinh thường:- Bản hoàng không giống những người khác, không làm việc cho ta, giữ lấy mấy cái bóng không thể lộ ra ngoài ánh sáng như các ngươi làm gì?Hỏi lần cuối, thần phục hay chết?Hắn mặt không đổi sắc hỏi một lần nữa.

- Mơ tưởng!Ảnh tộc lão giả cuối cùng giận dữ hét:- Ảnh tộc ta sẽ không thần phục, từ trước tới giờ không! Bành!Lão nói còn chưa dứt lời, thân thể đã nổ tung nát vụn, là bị một cỗ Thiên Phạt Chi lực ập tới chôn vùi tại chỗ, thần hồn hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.

- Ồn ào, ngươi quá ồn.

Cổ Trần chậm rãi thu hồi lại Thiên Phạt Chi lực.

Bộ dáng hời hợt kia dọa dọa sáu Ảnh tộc nhân câm như hến, cả đám thân thể run rẩy, sợ hãi hẳn lên.

Người này thật đúng là nói giết liền giết, không dây dưa dài dòng, căn bản không muốn nghe ngươi nói nhiều, nếu không thần phục sẽ không thèm giữ lại.

- Ảnh tộc, đến vô ảnh, đi vô tung, nếu các ngươi không thần phục, giữ lại sẽ là tai họa cho ta, chi bằng giết cho xong.

Cổ Trần lẩm bẩm, khiến sáu Ảnh tộc nhân còn lại càng hốt hoảng.

Nhìn ý tứ của Cổ Trần thì, chỉ khi Ảnh tộc thần phục mới giữ mạng lại, nếu không giết ngay tại chỗ, không để bản thân phiền toái.

Một đám bóng mờ mờ nhạt nhạt, một khi không bị khống chế sẽ là uy hiếp, nói không chừng bọn họ lại ở trong bóng tối đâm ngươi một nhát.

Cổ Trần không sợ, nhưng đám tộc nhân, thủ hạ bên cạnh hắn thì khác, không mấy ai có thể ngăn cản Ảnh tộc quỷ dị này ám sát.

- Hai tên bảo thủ kia được giải thoát rồi, các ngươi thì sao? Thần phục hay muốn đoàn tụ chung với họ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận