Ta Man Hoang Bộ Lạc


Nhìn vô số người bị giết hại thảm khốc bên trong Thánh Thành, Nữ Anh bi phẫn đan xem, toàn thân bộc phát ra một thần lực chấn động mạnh mẽ, đang định lao xuống! Cổ Trần cũng cảm thấy lửa giận ngút trời, hắn đang định bạo phát chợt dừng lại, cảm giác có chút không đúng.

- Chờ một chút!Cổ Trần mau chóng ngăn Nữ Anh đã nổi điên lại.

- Nhân Hoàng, ngươi ngăn ta làm gì?Nữ Anh có chút tức giận nhìn Cổ Trần.

Nàng không nghĩ ra vì sao Cổ Trần thân là Nhân Hoàng lại có thể thờ ơ nhìn vô số Nhân tộc bị tàn sát trước mắt, thậm chí ngăn cản nàng xuống dưới đó hỗ trợ?Cổ Trần cau mày không nói gì, hắn thi triển lực lượng áp chế Nữ Anh không cho nàng làm loạn, luôn cảm thấy dưới đó có vấn đề.

- Tất cả nơi này đều là giả.

Cổ Trần nói như thế khiến Nữ Anh và tỉ muội Li Lạc giật nảy cả mình.

- Giả?Tỉ muội Li Lạc liếc nhìn nhau, đều thấy được đối phương đang chấn kinh.

Các nàng hoàn toàn không nhìn rồi nơi này giả chỗ nào, nhưng nếu Cổ Trần đã nói thế, hiển nhiên các nàng không nghi ngờ gì.

Nữ Anh thì ngược lại, sắc mặt nàng biến hóa liên tục, ánh mắt đỏ bừng nhìn vô số Nhân tộc bị giết thảm phía dưới.

- Sao có thể là giả? Vô số người bị giết thảm dưới kia mà ngươi nói với ta là giả?Nữ Anh nổi giận, chút hảo cảm đối với Cổ Trần đã tan thành mây khói.

Trong cơ thể nàng bộc phát ra một cỗ thần lực cường đại, chuẩn bị phá vỡ lực lượng giam cầm của Cổ Trần.

- Các ngươi nhìn kĩ đi, tất cả mọi người nơi này, bao gồm cả Ma tộc, Đại Hoang Thần tộc và Thi tộc đều có một điểm giống nhau.

Cổ Trần mở miệng lần nữa, hắn chỉ vào tràng cảnh giết hại ban đầu, tất cả những người kia đều giống nhau ở một chỗ, đó là ai nấy đều có vẻ mặt như nhau, khiến Cổ Trần cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa nhìn liền thấy rất không đúng.

Hiển nhiên, nơi này đều là giả.

- U Linh Nhãn, mở!Cổ Trần thi triển U Linh Nhãn, nhìn xuyên hư vô, nhìn thấu hư ảo, rốt cục thấy rõ ràng hết thảy trước mắt.

Thì ra nơi này chỉ là một huyễn cảnh.

Bốn người đã lâm vào trong huyễn cảnh, điều này khiến Cổ Trần hơi chấn động, hắn không hề phát giác ra bất kì điều gì đã lâm vào tình trạng này rồi.

- Phá cho ta!Xem thấu hết thảy, Cổ Trần thét dài một tiếng, từ trong cơ thể ầm ầm tuôn ra một cỗ Thiên Phạt Chi lực bao trọn nơi này.

Thiên Phạt Chi lực sôi trào như biển gầm sông cuộn, tràn ngập khắp nơi.

Đông ù ù! Dưới sức mạnh của Thiên Phạt Chi lực, vạn vật vỡ ra, huyễn cảnh sụp đổ.

Cả tòa Thánh Thành biến mất, thế giới bên dưới vỡ nát như một mặt gương bị đánh bể rồi tan biến sạch sẽ, thay vào đó là một mảnh sương mù sặc sỡ bảy màu.

Lúc này ba người kia mới phát hiện, thì ra cả bọn vẫn chưa về đến Thánh Thành, thậm chí còn chưa rời khỏi phạm vi của Thiên Chướng Độc Lâm, hơn nữa còn tiến sâu vào trong nó.

- Độc Vụ?Cổ Trần nhíu mày, hừ lạnh nói.

Rốt cuộc hắn đã hiểu rõ vì sao bản thân lại lâm vào trong huyễn cảnh, hỏa ra là bị mắc lừa.

- Thiên Chướng Độc Lâm? Sao lại thế này?Nữ Anh kinh ngạc, không thể tưởng tượng được bản thân lại lâm vào huyễn cảnh, đã vậy còn không hề nhận ra, thật quá kinh khủng.

Có điều trong lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn, may mà tình cảnh đó không phải là thật, nàng không hề muốn nhìn thấy Thánh Thành bị thảm sát như thế.

- Ra đi, nếu còn không ra, bản hoàng sẽ đốt trụi nơi này.

Cổ Trần lạnh giọng nói xong, toàn thân tuôn ra một cỗ liệt diễm đáng sợ, Hư Vô Chi Diễm ập tới thiêu đốt chung quanh, đám sương mù bảy màu bị đốt cháy phát ra tiếng xì xì.

- Lợi hại, không hổ là Nhân Hoàng.

Trong làn khói độc bỗng truyền đến tiếng vỗ tay, đám người Cổ Trần lập tức theo tiếng nhìn lên.

Chỉ thấy Độc Vụ tán đi làm lộ ra bóng người mờ ảo, nhìn không rõ ràng, nhưng Cổ Trần chắc chắn đây không phải chân thân mà chỉ là một huyễn ảnh.

- Ngươi là ai mà dám tính kế bản hoàng, nếu không cho một giải thích hợp lý, hôm nay, toàn bộ Thiên Chướng Độc Lâm này sẽ hóa thành tro tàn.

Cổ Trần mặt không đổi sắc nhìn huyễn ảnh kia, trong giọng nói lộ ra sát ý kinh người.

- Quả nhiên là Thiên Chướng độc lâm! Nữ Anh hơi biến sắc mặt, nàng nhìn chung quanh, khá lắm, thì ra mọi người vẫn còn ở trong Độc Lâm, chưa hề rời khỏi phạm vi của nó.

Nhưng chắc chắn ban nãy đã lách qua nó rồi mà? Sao giờ lại tiến vào trong?- Là ngươi? Trùng Hậu?Nữ Anh kinh hô, sắc mặt khó coi.

Nàng vừa thốt lên, Cổ Trần như có điều suy nghĩ mà nhìn huyễn cảnh trước mắt, hắn cười lạnh nói:- Thì ra ngươi chính là Thiên Chướng độc lâm Trùng tộc Trùng Hậu.

Xem ra ngươi là đang tuyên chiến với bản hoàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui