Ta Man Hoang Bộ Lạc


Vốn dĩ Cổ Trần còn muốn hỏi Trùng Hậu một vài vấn đề, nhưng thấy Nữ Anh vội vàng quá đành thôi.

- Vậy thì đi.

Nói xong, Cổ Trần xé mở không gian, mang theo ba người kia bước vào trong, biến mất khỏi Độc Lâm.

- Nhân Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền.

Trùng Hậu lẩm bẩm nhìn Cổ Trần và đám người Nữ Anh đã rời đi, lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi nàng thật sự cảm nhận được hơi thở của tử vong, nếu không thể dập tắt lửa giận của Cổ Trần, chỉ e toàn bộ Thiên Chướng Độc Lâm này đều phải hóa thành tro tàn.

- Vị Nhân Hoàng này không dễ chọc chút nào.

Trùng Hậu lắc đầu, bóng người tiêu tán, Độc Vụ nhanh chóng bao phủ, Độc Lâm lại khôi phục trạng thái ban đầu.

Sâu trong Độc Lâm có một ngôi thần miếu cũ nát.

Lúc này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía trước thần miếu.

- Chủ thượng!Người này cung kính quỳ gối trước thần miếu, ánh mắt kính cẩn, nếu Cổ Trần ở đây chắc chắn có thể nhận ra đó chính là Trùng Hậu.

Nàng có hình người, sau lưng lại mọc lên một đối trùng cánh, phía trước gai nhọn chằng chịt.

- Giao cho hắn rồi?Trong thần miếu bỗng nhiên truyền tới một thanh âm đạm mạc, hư vô mờ mịt.

Trùng Hậu lập tức cung kính cúi đầu:- Đúng vậy, chủ thượng, Giới Châu đã giao cho hắn.

- Rất tốt, ngươi đi xuống đi, sau này làm như thế nào, không cần bổn tọa dạy cho ngươi chứ?Trùng Hậu nghe thế sợ xanh mặt đáp:- Chủ thượng yên tâm, ta biết phải làm sao.

- Vậy là tốt rồi.

Thanh âm kia vừa dứt, chỉ thấy chung quanh thần miếu chợt sinh ra dao động, cả tòa thần miếu quỷ dị biến mất vào hư vô, như thể chưa từng xuất hiện.

Nơi này chỉ có một mảnh đất trống, thần miếu đâu không thấy.

Một mình Trùng Hậu quỳ gối trước bãi đất trống, thật lâu chưa đứng dậy, mãi sau nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, thấy thần miếu đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

Trùng Hậu khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, bấy giờ nàng mới rời khỏi nơi này, không một ai biết ở đây từng xuất hiện một tòa thần miếu.

Chỉ Trùng Hậu mới biết được bí mật này!.

Cùng lúc đó, Tây Mạc, Nhân tộc Thánh Thành, Cổ Trần mang theo Nữ Anh, Li, Lạc tới.

Nhìn tòa Thánh Thành hùng vĩ trước mắt, quả nhiên vẫn bình an vô sự.

- Vẫn ổn, vẫn ổn!Thấy Thánh Thành không có vấn đề gì, rốt cuộc Nữ Anh cũng yên tâm, quả thực nàng đã bị huyễn cảnh lúc nãy dọa sợ.

Thật may, những thứ đó chỉ là giả.

- Đây chính là Tây Mạc Nhân tộc Thánh Thành?Cổ Trần đánh giá thành trì lớn trước mắt, mở miệng hỏi.

Nữ Anh nhẹ nhõm giới thiệu:- Đúng vậy, Nhân Hoàng, đây chính là Thánh Thành của Tây Mạc chúng ta, trước đó có mấy vị Thánh Nhân tọa trấn ở chỗ này.

Nhưng sau này Thánh Chiến mở ra, phàm là Thánh cảnh không thể không tiến vào chiến trường hư không, hiện giờ trong Thánh Thành chỉ còn trận văn thủ hộ do Thánh Nhân để lại trước khi đi.

Nữ Anh vừa nói, Cổ Trần liền hiểu.

Trước đây Tây Mạc Thánh Thành từng có Thánh Nhân trấn giữ, đáng tiếc Thánh Chiến xuất hiện khiến chúng cường giả phải tiến vào chiến trường hư không.

- Nữ Anh, ngươi có nhận ra Trùng Hậu có chút cổ quái không.

Đứng trước Thánh Thành, Cổ Trần đột ngột nói như thế.

Nữ Anh nghe xong sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:- Đâu có? Ta từng gặp Trùng Hậu rồi, nàng có vấn đề gì sao?- Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút thôi.

Cổ Trần cười cười, không nhiều lời nữa.

Nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy Trùng Hậu kia thật sự có vấn đề, vì sao nàng ta lại đột ngột xuất hiện, rồi đưa cho hắn một viên Huyễn Châu?Sao mà hắn cứ cảm giác đó là cố ý tạo tình huống, tự dưng tặng một bảo vật cho hắn, quá mức quái dị, trong lòng khó mà không nghi ngờ.

- Trùng Hậu, hi vọng ngươi đừng tính kế gì, nếu không, ngươi không có cái mạng thứ hai để sống đâu.

Cổ Trần lẩm bẩm, hắn không tin Trùng Hậu.

Vừa mới tới gần Độc Lâm liền trúng chiêu, hơn nữa còn lặng lẽ không có bất kì dấu vết nào, đến bây giờ Cổ Trần vẫn không hiểu vì sao bản thân lại sa vào bẫy mà không hề phát hiện ra.

Cổ Trần rất rõ linh hồn ý chí của mình mạnh đến mức nào, thế phách của hắn lại càng mạnh mẽ vô song, hoàn toàn là vạn độc bất xâm, sao có thể không chút phát giác mà rơi vào huyễn cảnh chứ?Chắc chắn có vấn đề ở trong đó.

Nhưng trước mắt Cổ Trần còn chưa nghĩ ra, hắn không cách nào nhìn thấu, chỉ có thể duy trì cảnh giác và phòng bị đối với Trùng Hậu.

Nếu nàng thật sự có vấn đề, vậy đừng trách hắn hủy đi toàn bộ Trùng tộc.

- Nữ Anh, đợi lát nữa ba người chúng ta ẩn tàng, lặng lẽ theo ngươi vào Thánh Thành, tạm thời ta không muốn bại lộ bản thân.

Cổ Trần nghĩ nghĩ, đưa ra một đề nghị.

Nữ Anh nghe thế thì có hơi chần chờ, nàng mời được Nhân Hoàng tới sao lại phải giấu đi? Cần có một nghi thức nghênh đón linh đình mới đúng chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui