Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hắc Thổ giơ cao Cốt Đao lên trời gào thét, hắn hưng phấn tột độ, 600 chiến sĩ bộ lạc ở sau lưng hắn cũng phấn khởi giơ cao binh khí hò hét, đôi mắt sáng rực tín ngưỡng cùng sùng bái.- Tộc trưởng thần uy!Cổ Trần đã mang đến niềm tin cho nhóm chiến sĩ bộ lạc, ai nấy đều reo mừng hò hét, khiến mấy ngàn Thú nhân sợ run cả linh hồn, nỗi hoảng sợ bắt đầu xâm lấn chúng từng chút một.Ngay sau đó, mấy vạn nô lệ Nhân tộc bên trong mỏ quặng chợt hét lên, tiếng hét kinh Thiên động Địa.- Thần uy!Mấy vạn người hò hét, tiếng hét cuồn cuộn rung chuyển khắp nơi, như đâm rách cả mây xanh.Bọn họ sôi trào, reo hò, hò hét, máu trong cơ thể như đang bốc cháy.Hiện trường hoàn toàn nổ tung.Việc Cổ Trần đánh bại Thú nhân đại tướng đã thắp sáng niềm tin và khát vọng tự do im lìm bấy lâu trong lòng mấy vạn nô lệ Nhân tộc.Huyết dịch thiêu đốt, ý chí sôi trào, cả đám nô lệ Nhân tộc giơ cao cuốc reo hò, sóng sau cao hơn sóng trước, dọa mấy ngàn Thú nhân hoảng loạn.Cộc cộc cộc...Lúc này, Cổ Trần cầm Thạch Kiếm đi tới từng bước một, tất cả mọi người lập tức an tĩnh lại, từng đôi mắt nhìn chăm chú vào hắn, mấy vạn nô lệ Nhân tộc khắc sâu hình ảnh của hắn vào tận trong linh hồn.Bóng dáng kia cao ngạo, cường đại, khiến người ta phấn chấn, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.- Ngươi...!Ngươi...!Phốc...Cuối cái khe, Thú nhân đại tướng toàn thân rách nát, há mồm muốn nói gì đó lại đột ngột phun ra từng búng máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.Thân thể hắn dày đặc vết kiếm chém, máu tươi chảy ồ ạt, thê thảm vô cùng.- Không phải ngươi rất ngông cuồng sao?Cổ Trần quát lạnh, hắn bỗng nhiên gia tốc tiến lên đá bay Thú nhân đại tướng, thân thể hắn văng xa va vào một ngọn núi nhỏ, ầm ầm đổ xuống.Cổ Trần nhảy về phía trước rồi dừng ở trước mặt Thú nhân đại tướng, hắn nhìn Thú nhân cường giả đang thổ huyết nằm gục không dậy nổi, một Hoán Huyết cảnh cường giả.- Nói cho ta biết, ai là sâu kiến?Cổ Trần lạnh mặt chăm chú nhìn kẻ trước mắt, Thạch Kiếm trong tay ong ong run rẩy, tản ra khí tức khủng bố.Tất cả mọi người chung quanh đều yên tĩnh, mấy ngàn Thú nhân thấp thỏm lo âu, mấy vạn Nhân tộc phấn chấn không thôi, huyết dịch như muốn bốc cháy lên.Bọn họ cảm thấy trong lòng sôi sục chưa từng có, đó chính là lửa giận bị đè nén vô số năm rốt cuộc được nhen lên, cháy hừng hực.Mấy vạn ánh mắt đều chăm chú vào Cổ Trần, không ai dám chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ phút giây quan trọng khiến người ta phấn chấn nào đó.- Hèn mọn...Thú nhân đại tướng há mồm muốn nói chuyện, nhưng Cổ Trần đã tiến lên đạp một cước xuống ngực hắn.Oanh!Rầm! Máu phun tung tóe, ngực Thú nhân đại tướng kêu lên răng rắc rồi lõm xuống, cốt cách đứt gãy, thiếu chút nữa ngất đi.May mà thực lực hắn cường đại, có thể ngưng tụ bảo huyết bên trong thân thể, tất nhiên không dễ chết đi, cho dù bị thương cực nặng cũng khó mà chết được.Chỉ thấy, Cổ Trần đi lên nắm lấy mái tóc rối bời của Thú nhân đại tướng, hắn gác Thạch Kiếm lên trên cổ hắn, ánh mắt hung hãn.- Không...!Ngươi dám giết ta?Thú nhân đại tướng luống cuống, kinh sợ hét lớn:- Ta chính là Thú nhân tộc đại tướng, trấn thủ mỏ quặng, ngươi dám giết ta ắt sẽ bị Thú nhân tộc dệt sát.


Chủ nhân của ngươi, bộ lạc của ngươi đều sẽ bị san thành bình địa.- Sắp chết đến nơi còn uy hiếp ta?Cổ Trần mỉa mai đáp lại:- Đám sinh vật nửa người nửa thú các ngươi, người không ra người thú không ra thú, vậy mà luôn tự xem mình là cao quý, xem thường Nhân tộc.


Muốn nô dịch Nhân tộc đúng không?Hắn gằn từng chữ:- Hôm nay, ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi, tương lai, ta phải lấy máu của các ngươi rửa sạch nổi nhục bị các ngươi nô dịch.Nhân tộc chúng ta không làm nô lệ, không phải sâu kiến!Cổ Trần nói xong, hai mắt lóe lên, tay cầm Thạch Kiếm dùng sức cắt một cái.- Không...Thú nhân đại tướng hoảng sợ kêu to, giãy dụa muốn muốn đứng lên, huyết dịch khắp người sôi trào, muốn thiêu đốt bảo huyết đánh văng Cổ Trần.Xoẹt!Thạch Kiếm xẹt qua cổ, một cái đầu bị cắt xuống ngay tại chỗ, máu phun cao ba thước nhuộm đỏ bốn phía, tưới đẫm thân thể Cổ Trần.Một tay Cổ Trần cầm kiếm, tay còn lại nhấc đầu Thú nhân đại tướng đưa lên cao, hắn đứng phía trên thi thể không đầu đó, cả người tắm máu của đối phương, giống như một ác ma bước ra từ địa ngục.Hắn giơ đầu Thú nhân đại tướng lên thật cao, hai mắt lạnh lùng đảo qua bốn phía, mấy ngàn Thú nhân sợ hãi lui lại theo bản năng, có tên còn bị dọa ngã ngồi xuống đất.Sợ hãi, run rẩy!Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, mấy ngàn Thú nhân ngơ ngác đứng đó, nhìn Cổ Trần dùng chân đạp lên thân thể Thú nhân đại tướng, không bì nổi, hung uy hiển hách.- Nhân tộc, không làm sâu kiến!.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận