Ta Man Hoang Bộ Lạc


Mảnh cương vực này kết nối với Vạn Thạch lĩnh và Hỗn Loạn Thiên Uyên, Cổ Trần vẫn luôn muốn gồm thâu, chẳng qua không có cơ hội cũng như thời gian.

Bây giờ tốt rồi, Đông Hoàng đã cho Cổ Trần một cái cớ vô cùng hợp lý, hắn có thể diệt Đông Hoàng để chiếm luôn chỗ đó.

Bạch!Không gian gợn sóng dập dờn, nứt ra một vết rách, Cổ Trần từ bên trong bước ra, đứng giữa hư không.

- Nơi này! Là Đông Bộ liên minh?Nhưng Cổ Trần vừa ra tới liền cảm giác không thích hợp, nếu nơi này là Nhân tộc liên minh thì sao lại trống rỗng, một bóng người cũng không có?Thậm chí trong phạm vi mười vạn dặm, không hề tồn tại khí tức Nhân tộc, dường như đã biến mất.

Đông Bộ liên minh, biến mất.

- Chẳng lẽ Đông Hoàng mang toàn bộ liên minh đi?Cổ Trần mặt mày sa sầm.

Phía dưới, một tòa thành trì khổng lồ đập vào mắt, nhưng bên trong trống rỗng, không có cái gì, thậm chí không có lấy một cái bóng.

Nơi này không hề có dấu vết của đại chiến xảy ra, càng không có mùi máu tươi, người ở bên trong lại biến mất, giải thích duy nhất cũng là Đông Hoàng đã đem trọn liên minh đi.

- Tên này chạy nhanh thật.

Sắc mặt Cổ Trần không hề dễ nhìn, không ngờ Đông Hoàng đủ dứt khoát, vừa về liền chạy ngay.

Thế nhưng chuyện khiến Cổ Trần khó chịu hơn cả, là Đông Hoàng chạy thì cứ chạy đi, lại còn mang theo toàn bộ thế lực liên minh, tương đương cướp đi Nhân tộc nơi này.

Cổ Trần nổi nóng, khi không mất trắng vô số Nhân tộc, thật muốn xé tên Đông Hoàng kia ra làm trăm mảnh.

Cổ Trần phi thân rơi vào trong thành, vườn không nhà trống, tất cả mọi thứ đã bị mang đi, một chút cũng không chừa lại.

- Thời Gian Quay Lại.

Bất đắc dĩ, Cổ Trần đành thi triển Thời Gian Quay Lại, hắn muốn xem thử rốt cuộc Đông Hoàng đã mang liên minh đi đâu.

Bành!Hắn nhìn thấy một hình ảnh, nhưng lại đột nhiên bị một cỗ lực lượng thần bí ngăn cản, hình ảnh vỡ ra rồi biến mất.

- Cỗ lực lượng kia! Cổ Trần kinh ngạc.

Lần đầu tiên hắn gặp được một loại lực lượng có thể quấy nhiễu Thời Gian Quay Lại, thậm chí phá vỡ dấu vết và hình ảnh ban đầu của nơi này, khiến hắn không thể truy tìm theo.

Đây chắc chắn là do Đông Hoàng làm, có lẽ đối phương đã sớm chuẩn bị, khi phân thân bị diệt lập tức ẩn giấu liên minh đi.

Cổ Trần đứng giữa thành trì trống rỗng, chậm rãi đi đến tòa cung điện rộng lớn ở trung tâm.

Khi đi tới trước cung điện, hắn cảm ứng được một luồng khí tức còn lưu lại nơi này, rất quỷ dị.

- Đông Hoàng?Cổ Trần ngưng mắt nhìn, khí tức trong cung điện lại là của Đông Hoàng.

Hắn lập tức bước vào trong, vừa nhìn liền thấy một kẻ đang đưa lưng về phía hắn, đứng ở nơi cao nhất của cung điện.

Người này, chính là Đông Hoàng.

- Ngươi đã đến!Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, quanh quẩn trong đại điện.

Cổ Trần bực bội, trong lòng rất khó chịu, hắn ghét nhất là cái loại giả vờ giả vịt này.

Bành!Cổ Trần dậm chân xuống đất, lập tức xuất hiện một lực lượng dũng mãnh lao về phía Đông Hoàng.

Oanh!Toàn bộ đại điện run rẩy, bóng dáng Đông Hoàng lung lay nhưng không ngã xuống, có một khí tức cường đại đã chặn lực lượng kia lại.

Đông Hoàng chậm rãi xoay người, toàn thân được một tầng quang vụ bao phủ, không giống Ma khí mà giống một lực lượng nào khác hơn.

Điều này khiến Cổ Trần rất bất ngờ, hắn đánh giá Đông Hoàng trước mắt, phát hiện đối phương đã không còn giống như trước, có hơi khác so với phân thân Cổ Trần nhìn thấy ở Tây Mạc.

- Cổ Trần, bản hoàng chờ ngươi rất lâu.

Thanh âm đạm mạc của Đông Hoàng lại truyền đến.

Hắn ngồi trên bảo tọa, từ trên cao nhìn xuống Cổ Trần ở phía dưới, biểu tình giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

- Nhất định ngươi rất thất vọng, đúng không?Đông Hoàng lại mở miệng.

Hắn cười lạnh nói:- Toàn bộ Đông Bộ liên minh không còn một ai, hẳn ngươi bất ngờ lắm.

Đông Hoàng nói xong nhìn chằm chằm Cổ Trần, đáng tiếc không có gì thay đổi, Đông Hoàng hơi thất vọng khi không được nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Cổ Trần.

- Giả vờ giả vịt, cút xuống đây nói chuyện!Cổ Trần hừ lạnh, lại dậm chân thêm một cái, tiếng vang trầm đục lan khắp cả thành trì, đại điện lay động, ngai vàng của Đông Hoàng bị chấn vỡ thành bột phấn.

Lực lượng cường đại khiến Đông Hoàng không thể không bay lên, rơi xuống dưới đại điện, rốt cuộc hai người cũng mặt đối mặt nhau, khí tức giao chiến liên tục.

- Cổ Trần, bản hoàng cực kỳ chán ghét ngươi.

Đông Hoàng mắt lạnh nhìn Cổ Trần, giọng điệu tức tối.

Hắn nói tiếp:- Ngươi cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về ta, món nợ này, sớm hay muộn ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ.

- Mắc ói!Cổ Trần cười khinh thường, đáp trả:- Chờ ngươi còn mạng để sống tiếp hẵng tính, để ta xem xem, rốt cuộc ngươi làm được nên cơm cháo gì!Keng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui