Ta Man Hoang Bộ Lạc


Xi Vưu vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.Ý tứ của hắn là chuyển hướng về phương Nam, vừa đi vừa đánh, thoát ra khỏi Đông Cực Châu, thẳng đánh vào trong Nam Hỏa Vực, từ đó có khả năng thu hoạch thành tựu cùng cơ hội lớn hơn.Dù sao Đông Cực Châu cũng sẽ bị Cổ Trần hợp làm một không sớm thì muộn.

Đó chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ căn bản không có bất kỳ cơ hội nào ngăn cản được.

Muốn đạt được thành tựu lớn hơn nhất định phải mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài.- Nam Hỏa Vực?Xi Hoàng hai mắt lấp lóe, ánh mắt lộ ra vẻ chần chờ.Thoát ra khỏi Đông Cực Châu, một đường chiếm lĩnh Nam Hỏa Vực, lựa chọn này vô cùng khó khăn mà lại rất nguy hiểm.


Tất cả đều vì tương lai của lãnh thổ Nhân Vương cùng con dân tướng sĩ, không thể tùy tiện quyết định được.Nhìn lấy phụ thân lộ ra vẻ khó xử, Xi Vưu bình tĩnh nói:- Phụ hoàng, đừng quên, nơi Nam Hỏa Vực có không ít cường tôc đang ẩn náu.

Những cường tộc này, trước kia cũng chỉ từng là Nhân tộc, sau khi thoát ly khỏi nơi đây mới thành cường tộc ở Nam Vực.

Nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt, thoát ly nhân tộc mở ra một tộc mới, bắt đầu cuộc sống khác ở phương Nam.

Đây có thể xem như thủ đoạn tự vệ.Xi Vưu ngữ khí bình tĩnh thong dong, trong mắt hiện ra một tia sáng khó nắm bắt, dường như trong lòng sớm đã có tính toán, làm cho không người nào có thể đoán được.- Thoát ly nhân tộc, lời này không cần nói nữa.Xi Hoàng giận tím mặt, vỗ bàn một cái, lộ ra tức giận.Xi Vưu lại trấn định cười nói:- Phụ hoàng an tâm đừng vội, hài nhi cũng chỉ là nói một câu, phương án bỏ đi nhân tộc xét cho cùng cũng là cách làm rất ngu xuẩn.

Điều bây giờ chúng ta có thể làm được là hưởng ứng mệnh lệnh của Nhân Hoàng, cống hiến một phần lực lượng cho Nhân tộc là đủ rồi, còn lại thì từ từ tích lũy lực lượng.- Tốt, cứ dựa theo con ta nói mà làm.Xi Hoàng lập tức ra quyết định, tuân theo hiệu lệnh của Nhân Hoàng, đây chẳng khác gì là một dạng phụ thuộc, giống như là nước thuộc địa của đất nước khác.Nhìn phụ thân một cái, Xi Vưu khe khẽ thở dài quay người rời đi.Không bao lâu, Xi Vưu đi tới một địa cung thần bí.


Nơi này ở tận sâu trong lòng đất, xung quanh có luồng khí tức vô cùng thần bì ngăn cách với bên ngoài, không cho người ở ngoài dò xét được bên trong.- Nhân tộc a...Xi Vưu đứng trước một mảnh sương mù, tự lẩm bẩm:- Nhân tộc trước đây, huy hoàng đến cỡ nào.Trước mặt Xi Vưu, có một bức họa cổ thật lớn.

Phía trên vẫn còn ghi lại một số tin tức từ xa xưa.Bích hoạ phía trên kể rằng, thiên địa trước đây không có Bách tộc, càng không có Thần tộc, chỉ có một, đó là Người!Người, là cách gọi chung và thống nhất, nhưng về sau, bởi vì một số “Người” nắm giữ lực lượng khác biệt với nhau, từ đó cũng xuất hiện các chủng loại khác biệt.Sau cùng, Nhân tộc xảy ra nội chiến, chém giết và phân tranh diễn ra khắp nơi, chia thành vô số chủng tộc, có được nhiều loại sức mạnh, sinh ra các loại hình thái biến hóa cũng vô cùng rõ ràng.Từ đó mới tạo nên chúng sinh Man Hoang Bách Tộc.Thật ra, Người cũng là cách gọi chung vạn linh từ lúc thiên địa ban sơ.Nói trắng ra Man Hoang Bách Tộc cũng đều tạo thành từ sự tiến hóa của Nhân tộc, cũng đều từng là những người thuộc về Nhân tộc.- 3000 Hỗn Độn Nhân tộc, chia ra thành ngàn vạn chúng sinh.

Nhân tộc đã từng là một tộc chính thống, duy nhất, đáng tiếc là sau này cũng sẽ đi về phía diệt vong.Xi Vưu tự lẩm bẩm, thở dài một tiếng.Hắn nhìn qua màn sương dày đặc thần bí phía trước đến xuất thần.

Sương mù u ám giống như một tương lai mịt mù không có lối thoát, lại lộ ra một cỗ áp lực mơ hồ khó nói rõ, khiến lòng người cũng theo sự áp bách đó mà hoảng sợ.- Làm Nhân tộc thật không nổi, bản vương chọn một con đường khác, Trời không cho phép Nhân tộc tồn tại.Xi Vưu nói một mình, bước từng bước vào trong sương mù.Trong làn sương mù có cái gì, không một ai biết.


Ngay cả Xi Hoàng cũng không biết nơi này cất giấu thứ gì.Chỉ có Xi Vưu mới thật sự hiểu, bên trong chính là lựa chọn của hắn.Nếu như Nhân tộc thật sự không có cách nào vượt qua, hắn chỉ có thể lựa chọn một con đường khác - khai sáng một tộc mới.…- Ai...Lúc này, trong hư vô truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.Cổ Trần đứng trong gió lốc, yên lặng nhìn Nam Cương.

Vừa rồi đám người Xi Vưu cùng Xi Hoàng đàm luận hắn đã nghe không sót một chữ nào.Nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng của hắn lại có cảm giác thật bi ai, nội bộ Nhân tộc có hơi bất ổn.- Nhân tâm thay đổi, đều nghĩ tới cách thoát ly nhân tộc....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận