Ta Man Hoang Bộ Lạc


Có người đội bùn đất đứng dậy, chật vật bước ra khỏi đống phế tích.

- Thiếu chút nữa là không ra được.

Cổ Trần vẫn còn sợ hãi nhìn về phía lỗ thủng đã biến mất, miệng hắn ứa máu tươi, sau lưng đau đớn, nhìn kỹ sẽ phát hiện ở phía sau có một vết cào.

Vết cào này sâu tới tận xương, trên miệng vết thương còn lưu lại chút khí tức quỷ dị, đang liên tục ăn mòn huyết nhục của hắn.

Xì xì, sau lưng bốc lên khói đen, là do Cổ Trần khu trừ khí tức quỷ dị lưu lại trên vết thương, vết thương lập tức được chữa khỏi.

- Rốt cuộc đó là thứ quỷ gì?Cổ Trần cau mày, hồi tưởng lại những gì vừa xả ray ban nãy.

Trong bóng đêm vô tận phía ngoài thông đạo hư không có một thứ đáng sợ, thiếu chút nữa là thứ đó bắt được hắn, khiến hắn giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Thứ kia rất khủng bố, nếu không phải linh hồn ý chí Cổ Trần mới vừa siêu phàm nhập Thánh, dung hợp với một tiểu Thiên thế giới, nói không chừng đã tiêu đời.


Nhưng khiến hắn căm tức hơn cả, là ở trong thông đạo có người dám ám toán hắn, kẻ đó phá vỡ thông đạo, khiến hắn suýt nữa phải chôn thân trong bóng tối hư vô.

- Dám ám toán ta, sớm muộn cũng nấu chín ngươi.

Cổ Trần hung tợn lẩm bẩm.

Hắn khẽ thở ra một hơi, đang muốn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, kết quả bầu trời tối sầm lại, hắn rơi ngay vào trong một cái mồm tanh hôi khổng lồ.

Oanh!Ngọn núi nổ tung, một cái mồm tanh hôi khủng bố nuốt chửng cả hắn lẫn phế tích của ngọn núi vào bụng.

- Mẹ nó!Cổ Trần nhịn không được chửi vung lên, hắn vừa không mới chú ý một chút đã bị đánh lén tiếp, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, hắn ra sức tung một quyền lên trên đỉnh đầu.

Bịch!Ngọn núi run rẩy, mặt đất nứt ra, một con dị trùng to lớn gào rít chui ra khỏi mặt đất, uốn éo kịch liệt.

Rất nhanh, đầu nó nổ tung, có người từ trong đó bay ra, trôi nổi giữa không trung.

Cổ Trần nhìn qua dị trùng còn đang yếu ớt giãy dụa, biểu tình kinh ngạc, hắn không ngờ mình lại bị thứ như vậy đánh lén.

Con dị trùng này dài đến mấy chục mét, thân thể mũm mỉm to lớn như một ngọn núi nhỏ, quanh thân mọc đầy gai nhọn, độc quang óng ánh.

Ban nãy hắn không chú ý phía dưới nền đất có một con độc trùng, cuối cùng bị nó nuốt chửng, nhưng con trùng này cũng thật tội nghiệp, nuốt cái gì không được lại cứ phải nuốt Cổ Trần chứ?Chỉ có thể nói là nó quá xui, bị con mồi dùng một quyền đánh thủng đầu, chết tươi tại chỗ.

- Có nên nướng lên ăn không nhỉ?Cổ Trần nghiêng đầu suy nghĩ.

Nhưng nhìn mớ độc dịch xanh lè chảy ra từ đầu độc trùng, Cổ Trần đành thôi vậy, trông buồn nôn quá, nói không chừng ăn vào lại nhiễm bệnh.


Bấy giờ hắn mới có thời gian đánh giá thế giới này, trước mắt hoang vu cô quạnh, không hề có sự sống, chỉ có một cỗ khí tức vắng lặng tràn đầy tử vong.

- Nơi này chính là chiến trường hư không?Cổ Trần lẩm bẩm, ngẩng đầu ngắm nhìn hư không.

Trên cao không hề có mặt trời, cũng chẳng có ngôi sao, chỉ có một tầng màn trời u ám như thể bị một lớp vải bụi bọc kín, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.

Hắn đã đi tới chiến trường hư không, chẳng qua lúc đến xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không rõ mình đã rơi xuống nơi nào.

Cổ Trần không hiểu nhiều về chiến trường hư không, đây là lần đầu tiên hắn đến đây, hiển nhiên có rất nhiều nghi hoặc, thậm chí hắn còn suy đoán, phải chăng đã đến nhầm nơi rồi.

Dù sao trong quá trình tiến vào đây, Cổ Trần bị người ta đánh lén, may mà mạng lớn thoát được một kiếp.

- Tìm Nhân tộc trước, hoặc sinh linh chủng tộc khác rồi tính tiếp.

Sau khi suy tư một hồi, Cổ Trần quyết định làm thế.

- Bắn ra! Cổ Trần đưa tay xé thử, bất ngờ phát hiện không gian nơi này kiên cố không tưởng, hắn không cách nào xé mở vết nứt không gian, cho dù hắn có không gian chi lực và đã lĩnh ngộ được không gian quy tắc thì vẫn không làm được điều đó.

- Không thể xé rách không gian để đi đường, xem ra chỉ có thể dựa vào bay.


Cổ Trần lẩm bẩm, nói xong nhảy lên.

Sưu!Cổ Trần bay lên không trung, cả người hóa thành một vệt sáng bay về phía xa.

Hắn chọn đại một phương hướng bất kì, không có mục đích nào, hắn chỉ muốn mau chúng tìm ra sinh linh có trí tuệ, từ đó thu thập được tin tức mình muốn.

Thế nhưng bay hết một canh giờ, Cổ Trần vẫn không nhìn thấy sinh linh nào, khắp hơi hoang vu tiêu điều, đừng nói chi sinh linh, ngay cả một cộng cỏ cũng không có.

- Cái địa phương quỷ quái mày, sao ngay cả một cây cỏ cũng không có?Cổ Trần vừa cấp tốc bay, vừa kinh ngạc lẩm bẩm.

Chiến trường hư không lộ ra quỷ dị ở khắp nơi, chẳng lẽ nơi này thật sự không có sự sống sao?Cổ Trần khuếch tán ý niệm, muốn thông qua việc cảm ứng khí tức sinh mệnh để tìm ra sinh linh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận