Ta Man Hoang Bộ Lạc


Mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, Cổ Trần cảnh giác tới gần, cách không hút tới một giọt máu quỷ dị, giọt máu rơi vào trên lòng bàn tay quay tròn chuyển động.

Giọt máu này tản ra một cổ khí tức quỷ dị, không gian bốn phía xung quanh nó vặn vẹo như muốn phân tách ra.

Cổ Trần híp hai mắt, giữ lấy nó, sau đó bắt đầu từng chút từng chút xâm nhập vào, luyện hóa, lĩnh hội ảo diệu được giấu bên trong.

Sau một khắc, giọt máu khẽ run lên, phát ra từng đợt ánh sáng đỏ, trên thân dần xuất hiện từng vết nứt màu đen.

Vẻn vẹn trong tích tắc, Cổ Trần cũng cảm giác được một một trận lực lượng quy tắc huyền ảo tràn vào đầu, bên trong giọt máu quả nhiên ẩn chứa một chút thời gian, không gian chi lực rất cường đại.

Loại lực lượng này, so với thứ sức mạnh hắn đang nắm giữ càng cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, trách không được nó có thể chia cắt không gian, vặn vẹo thời gian như vậy.

Nghĩ tới đây, Cổ Trần không chịu nổi vui sướng trong lòng, bắt đầu chuyên tâm luyện hóa, không ngừng lĩnh hội cùng hấp thu thời không chi lực ẩn tàng bên trong.


Dần dần không gian và thời gian chi lực trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, bao vây lấy thân thể hình thành một vòng sáng bao phủ.

Đột nhiên, Cổ Trần hé miệng khẽ hút, bên trong huyết tuyền bay ra một cỗ huyết dịch tiến vào miệng, bị một đám lửa bao lấy luyện hóa.

Hắn sử dụng Hư Vô Chi Diễm luyện hóa huyết dịch, tinh luyện thời không áo nghĩa bên trong, thu hoạch vô cùng.

Cổ Trần cứ như vậy khoanh chân ngồi bên cạnh huyết tuyền, không ngừng hấp thu thứ lực lượng kì bí, cường hóa thời không chi lực của mình.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, vòng sáng quấn quanh thân thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, thời gian, không gian, hai cỗ lực lượng không ngừng tăng cường.

Huyết tuyền từ từ giảm bớt, huyết dịch bên trong lấy tốc độ mắt thường có thể thấy cạn dần theo sự hấp thu luyện hóa của Cổ Trần.

Đến khi huyết tuyền triệt để khô cạn, dưới mặt đất xuất hiện một cái hố đen như mực lại một lần nữa tuông trào cuồn cuộn bọt khí huyết sắc, ùng ục ùng ục phun trào huyết dịch nóng bỏng.

Cổ Trần bỗng nhiên mở mắt, hai đạo quang mang lóe lên một cái rồi biến mất, khí tức trên người trở nên càng thêm thâm thúy, đáng sợ, khiến người ta không chịu được phải quỳ xuống.

- Thời không chi lực thật cường đại.

Hắn sợ hãi than một câu.

Cổ Trần hơi kinh nghi, nơi này làm sao lại có huyết tuyền ẩn chứa thời không chi lực, lòng đất đến cùng là cất giấu thứ quỷ gì?Mang theo nghi vấn, Cổ Trần đánh một chưởng xuống mặt đất, ầm ầm một tiếng, huyết dịch chợt phun trào lên từ khe nứt.

Răng rắc, răng rắc!Từng đợt giòn vang truyền đến, bên dưới huyết tuyền phát ra từng đợt huyết quang mãnh liệt, trong như biển máu giấu dưới lòng đất.


“Cái đó là! ”đồng tử Cổ Trần co rụt lại.

Nhìn huyết tuyền bị mình đào ra, phía dưới lỗ thủng tĩnh mịch lại là vô cùng vô tận huyết sắc, trông như một mảnh thế giới màu đỏ ngòm.

Ở trong đó, huyết quang tràn ngập, huyết sắc sương mù bốc hơi, tản ra khí tức kinh khủng.

Mà trong thế giới huyết sắc quỷ dị này, vậy mà có một cổ quan tài đỏ như máu đang chìm nổi, phía trên khắc hoạ vô số kí hiệu quỷ dị.

Từ bên trong huyết quan, huyết dịch sền sệt không ngừng trào ra.

Nhìn đến nơi này, Cổ Trần mới giật mình hiểu ra, tại sao huyết dịch lại xuất hiện từ dưới lòng đất, thì ra bên dưới chôn một huyết quan quái dị.

Nhưng lai lịch huyết quan ra sao, bên trong chứa thứ gì? Thật quái lạ, sao lại chôn một cái huyết quan ở đây chứ?Cổ Trần có chút kinh nghi bất định, dò xét bốn phía, cũng không nhìn ra nơi này có gì đặc biệt, có khác gì một sơn động bình thường đâu.

Nơi này càng không giống phong thủy bảo địa, vì sao lại có một cái huyết quan táng ở bên trong, bên trong quan tài lại là cái gì, là người, vẫn là khác?Huyết quan kia vẫn trào máu không ngừng.

Cổ Trần nhìn đến sáng mắt, hận không thể lập tức trấn áp huyết quan rồi luyện hóa.


Vì huyết quan ẩn chưa một cỗ thời không chi lực vô cùng kinh khủng, nếu Cổ Trần có thể luyện hóa, hấp thu thì sẽ có đột phá kinh người.

- Có nên đóng gói mang đi không nhỉ?Cổ Trần chần chờ, tâm lý có chút dao động.

Cái huyết quan này quá kì lạ, nhìn thì không thấy nguy hiểm, kì thực một khi tới gần liền sẽ bị lực lượng thời không mà nó tản ra chấn tới nát.

Cổ Trần cũng không ngốc, tuy tâm động, nhưng lại đang cân nhắc có thể trấn áp phong ấn nó hay không.

Nhưng mỗi khi hắn muốn làm điều đó thì lại có dự cảm cực mạnh, nếu mình chạm vào thì sẽ chết ngay tại chỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận