Ta Man Hoang Bộ Lạc


Những người nghe được tin tức đó đều chấn kinh.

Đám người Bạch Dạ, Diêm Ma, Đế Già, m Thập Tam, Cửu Anh đều chấn động, ánh mắt nhìn nhau trở nên khác hẳn.

Giết đối phương, cắn nuốt đối phương để chiếm được Luân Hồi Chi lực, người sống sót sau cùng chính là Luân Hồi chi chủ mới, chấp chưởng Luân Hồi bí mật.

- Hừ, tốt nhất các ngươi đừng đi một mình.

Diêm Ma hừ lạnh một tiếng, quay người trực tiếp đi.

Phủ Quân đã nói vậy thì không cần ở lại đây nữa, Cổ Trần rời đi khiến dự định tập hợp mười người vượt qua Bách Thế Luân Hồi, mở ra Luân Hồi mật tàng tạm thời không thực hiện được.

Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là bọn hắn tự chém giết lẫn nhau, người sống sót cuối cùng chính là Luân Hồi Chi Chủ.

Bởi như vậy, Luân Hồi mật tàng sẽ hoàn toàn thuộc về một người.


- Người nào chết còn chưa biết đâu.

Bạch Dạ, Đế Già, m Thập Tam, Cửu Anh, Minh Viêm đều lựa chọn rời đi, không động thủ chém giết ở nơi này.

Đó là hành động ngu xuẩn nhất, sau lưng Bạch Dạ, Diêm Ma, Đế Già đều có cao thủ thủ hộ, những người khác cũng vậy.

- Tìm cho ra Cổ Trần kia, giết chết hắn.

Phần lớn những người ở đây đều có suy nghĩ đó, đặc biệt là chín người kia.

Tìm Cổ Trần, giết chết hắn, cắn nuốt Luân Hồi chi lực của hắn.

Đối với những chuyện này, Cổ Trần không hề biết, nhưng dù có biết hắn cũng sẽ không thèm để ý, tới một người thì giết một người, vừa hợp ý hắn.

Rời khỏi Minh Phủ, ý nghĩ đầu tiên của Cổ Trần chính là đi tìm Thiên Cương Thánh Địa, Nhân tộc các đại Thánh Địa.

- Mục, ngươi có thể liên hệ Thiên Cương Thánh Địa Thánh Chủ hay không?Cổ Trần nhìn Mục, nghiêm túc hỏi.

- Có thể.

Mục dứt khoát gật đầu.

Hắn trực tiếp tế ra một vật, đó là lệnh bài thân phận Thánh Địa của hắn, nó có khả năng cảm ứng kỳ diệu, dựa vào nó có thể tìm ra vị trí của những người trong Thánh Địa khác.

Sưu!Lệnh bài kia hóa thành ánh sáng bay về phương xa.

- Đi!Cổ Trần lập tức đuổi theo.

Đã trải qua Bách Thế Luân Hồi, đặc biệt là mười lần Luân Hồi sau cùng đó, toàn thân Cổ Trần hoàn toàn biến đổi, không còn giống như trước.


Không một ai biết, rốt cuộc ở lần Luân Hồi sau cùng kia, Cổ Trần đã trải qua những gì.

Sương mù mông lung bao phủ, lặn lộn sôi trào, như đất trời thuở còn là Hỗn Độn.

Sưu!Bỗng nhiên, một vệt sáng xẹt qua hư không bay về phía xa.

Nhìn kĩ, đằng sau vệt sáng đó là ba bóng người đang cấp tốc đuổi theo nó.

- Thì ra đây chính là diện mạo thật sự của chiến trường hư không.

Cổ Trần nhìn lại đại lục ở sau lưng, bất chợt hiểu ra, vị trí trước đó chỉ là một đại lục lơ lửng trong Hỗn Độn hư không.

Đại lục đó nhìn thì to lớn, kì thật cũng có giới hạn, chỉ cần bay ra khỏi lại lục là có thể đi vào sương mù trong hư không, hèn gì trong quá trình di chuyển cứ nhìn thấy màn trời đen kịt.

Bởi vì, màn trời phía trên cũng là sương mù, y hệt một Hỗn Độn thế giới.

Bên trong chiến trường hư không có vô số đại lục, mảnh vỡ, hư không đảo lớn nhỏ khác nhau, có lẽ chúng từng là một thể thống nhất, chỉ là bị đánh nát mà thôi.

Cổ Trần suy đoán, hẳn là Thánh Chiến trong vô số năm qua đã đánh vỡ hư không thế giới, biến nó thành bộ dạng thế này.

Minh Phủ, giấu vào hư không Hỗn Độn, khiến Cổ Trần hiểu rõ.


Nhưng trong hư không, chỉ Thánh Nhân cường giả mới có thể xuyên thẳng qua những thứ giống như Hỗn Độn sương mù này, còn Bán Thánh không có năng lực đó, cho nên mới có người không thể tìm tới chỗ Thánh Địa của chính mình, chỉ có thể ở lại đại lục ban nãy bị người đuổi giết.

Trong sương mù phía trước, một lệnh bài phá vỡ sương mù dày đặc làm lộ rõ từng hòn đảo vỡ nát trôi nổi trên cao.

- Cổ huynh ngươi mau nhìn, đó là La Sát đảo, gốc huyết sắc đại thụ phía trên kia là La Sát Huyết Thụ, địa bàn của Tu La tộc.

Đang xuyên qua sương mù, Mục bỗng nhiên chỉ về một hòn đảo trong hư không phía trước, trên đó có một gốc đại thụ che trời, bộ rễ lan khắp toàn bộ hòn đảo, tán cây lan tràn phun ra nuốt vào hư không Hỗn Độn, tỏa ra sát khí đáng sợ.

- Tu La tộc?Cổ Trần nhìn về phía hòn đảo kia, mơ hồ nhìn thấy bên trên có người, ai nấy khí tức cường đại, từ xa đã có thể cảm nhận được áp lực và uy hiếp từ họ.

Ở đó có Tu La đáng sợ tọa trấn, ngay cả Cổ Trần cũng cảm nhận được sự uy hiếp, hắn ngẫm nghĩ một chút lập tức ẩn tàng khí tức bản thân, vòng qua hòn đảo này.

- Ừm?Lúc này, trên đảo Tu La tộc có một ánh mắt liếc qua chỗ đó, thốt lên kinh ngạc, hiển nhiên một tôn cường giả đã nhận ra điều bất thường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận