Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hai người trông thấy Cổ Trần cũng cực kỳ kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghĩ có thể gặp Cổ Trần ở nơi này, nhất thời bầu không khí có chút quỷ dị.

- Sao thế? Ta tới khiến các ngươi kinh ngạc quá nên mới hoan nghênh ta kiểu này ư?Cổ Trần cười hỏi một câu, đánh thức Nghĩa Hiên cùng Chân Nhất đang ngẩn người.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn kinh trong mắt nhau, bởi vì ban nãy bọn họ không nhìn thấu được Cổ Trần, thậm chí còn cảm thấy một loại uy hiếp như có như không.

Bọn họ cứ nghĩ mình đã đột phá Thánh Nhân, vượt xa Cổ Trần, ai ngờ lần này gặp lại còn thiếu chút nữa bị Cổ Trần hù chết.

- Xin lỗi, mới nãy không nhận ra được, cứ tưởng là địch nhân.

Nghĩa Hiên lúng túng nói.

Chân Nhất bên cạnh áy náy cười nói:- Mọi người tản đi thôi, đều là người một nhà, hắn chính là Cổ Trần, người mà Thánh Chủ khen ngợi có thừa.

Cổ huynh, xin mời đi theo ta, Thánh Chủ muốn gặp ngươi.


Chân Nhất trực tiếp mở miệng.

Nghe hắn nói thế, Cổ Trần ngạc nhiên hỏi:- Chẳng lẽ Thánh Chủ của các ngươi biết ta sắp tới?- Ta cũng không biết, Thánh Chủ chỉ nói ngươi sẽ đến.

Nghĩa Hiên lắc đầu cười khổ nói.

Câu trả lời đó khiến Cổ Trần kinh ngạc, hắn ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ ra điều gì, có lẽ là do một tòa Thánh Sơn rơi xuống kia.

Trước đó ngọn Thánh Sơn nọ có lưu lại một đạo thánh niệm của Thánh Chủ, cho nên Cổ Trần suy đoán hẳn là Thánh Chủ biết được điều gì.

Quả nhiên, người sáng lập Thánh Địa này không đơn giản chút nào.

Nhưng lần này đến đây, Cổ Trần chính là muốn gặp mặt vị Thánh Chủ đã khai sáng ra Thiên Cương Thánh Địa, muốn giải mã chiến trường hư không cũng như nắm bắt cặn kẽ tin tức về những Thánh Địa còn lại.

Điều này rất quan trọng trong việc chinh chiến hư không của Cổ Trần, nếu không hiểu rõ ràng, sao có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo?Về tới Thánh Địa, Mục liền rời đi, thân phận của hắn không gặp được Thánh Chủ, chỉ có một mình Chân Nhất mang theo Cổ Trần cùng Thủy Linh tiến vào Thiên Cương Thánh Địa Thánh Sơn, chỗ đó có 36 ngọn núi, hiện ra 36 Thiên Cương đại trận thủ vệ trung ương Thánh Sơn.

Đến trước Thánh Sơn, Cổ Trần mới chính thức cảm thụ được sự cường đại của nơi này, hiển nhiên, một Thánh Địa phải có nội tình của riêng mình.

Hắn trông thấy trên mỗi một tòa Thánh đều có khí tức cường đại tọa trấn, phía trên là vô số Thánh Địa đệ tử, căn cứ theo những gì hắn cảm nhận được, ít nhất phải tới 1000 Bán Thánh, điều này khiến Cổ Trần kinh thán không thôi.

Thánh Địa tồn tại vì Thánh Chiến, mỗi một đệ tử đều bị đẩy lên Bán Thánh tu vi để tham dự Thánh Chiến.

Hiện tại, toàn bộ Thiên Cương Thánh Địa có hơn 36,000 Bán Thánh, số lượng Thánh Nhân thì ít hơn một chút, chỉ khoảng chừng mấy trăm Thánh Nhân khí tức.

Còn Đại Thánh, Cổ Trần chỉ cảm ứng được hai cỗ Đại Thánh khí tức.

Cường đại nhất không ai qua được chỗ trung ương Thánh Sơn kia, khí tức nơi đó cực kỳ kinh khủng, thâm thúy như biển rộng sâu thẳm, khiến người ta không thể không kiêng dè.

- Thánh Chủ, đã mang người đến.


Chân Nhất cung kính cúi đầu bên ngoài Thánh Sơn.

- Ngươi đi xuống, Nhân Hoàng, vào đi.

Bên trong ngọn Thánh Sơn truyền đến một tiếng nói già nua, Chân Nhất lập tức cung kính lui ra.

Mà phía trước Cổ Trần bỗng nhiên mở ra một cánh cửa, nối thẳng lên đến đỉnh Thánh Sơn, nơi đó có một vị lão giả đang mỉm cười nhìn hắn.

Cổ Trần không chần chờ, một bước bước vào, hắn mang theo Thủy Linh xuyên qua cánh cửa tiến thẳng về phía đỉnh Thánh Sơn, thấy được vị lão giả đó.

Lão cũng chính là người sáng lập ra Thiên Cương Thánh Địa, Thiên Cương lão nhân.

- Nhân Hoàng, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.

Một tiếng thở dài truyền đến, Cổ Trần đi tới đỉnh Thánh Sơn, nhìn vị lão giả trước mắt.

Trên người lão mặc vải thô áo gai, râu dài chạm đất, cả người không lộ chút khí tức, giống như một lão nhân sắp gần đất xa trời.

Nhưng Cổ Trần không dám khinh thường, hắn cung kính thi lễ một cái, bất kì Nhân tộc tiền bối nào cũng đáng được kính trọng.

Bởi vì cả đời bọn họ đã liều mạng đọ sức vì tương lai của Nhân tộc.


- Xin ra mắt tiền bối.

Cổ Trần kính trọng khiến Thiên Cương lão nhân tràn ngập vui mừng.

Lão cười nói:- Nhân Hoàng không cần đa lễ, ngồi xuống rồi nói.

Cổ Trần ứng tiếng, sau đó ngồi xuống một cái ghế đá đối diện, Thủy linh thì đứng sau lưng hắn, tò mò nhìn lão giả trước mắt, cảm giác dược một loại áp lực mạnh mẽ.

Nó nghiêng đầu, ánh mắt tinh khiết không tì vết, tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng không có bất kì sợ hãi nào.

Ngược lại là Thiên Cương lão nhân đánh giá nó, kinh ngạc nói:- Nhân Hoàng, đồng bạn này của ngươi thật không đơn giản, tinh khiết không tì vết, khác hẳn với Thủy tộc.

- Nàng ư? Là một hồ nước chi linh, một lòng muốn hóa thành biển.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận