Ta Man Hoang Bộ Lạc


Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, Cổ Trần bỗng nhiên mở mắt, hai đạo thần mang xé rách Thiên Khiển Chi Nhãn, trực tiếp mở miệng triển khai thôn phệ.

Tiếng vang chấn động truyền tới, Thiên Khiển Chi Nhãn đột nhiên rung động kịch liệt, không ngừng sôi trào, lộ ra một tia sáng đau đớn.

Dần dần, Thiên Khiển Chi Nhãn thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất một cách quỷ dị không thấy đâu nữa, hoàn toàn tiêu tán dưới ánh mắt của vô số cường giả.

Nơi đó trống rỗng, không có gì cả, Thiên Khiển Chi Nhãn biến mất, Cổ Trần cũng biến mất không thấy đâu, cường giả các nơi đều sửng sốt.

- Chết rồi?- Chắc là chết rồi.

- Thiên khiển biến mất có nghĩa là mục tiêu đã bị tiêu diệt.

Một vài sinh vật cấm kỵ, cường giả sôi nổi đưa ra những phỏng đoán, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng giết chết một nhân tố không thể khống chế.


Bây giờ tốt rồi, chết dưới Thiên khiển mới là kết cục tốt nhất, tất cả mọi người đều vui vẻ.

- Chết rồi, cuối cùng đã chết!Trong một ngôi thần miếu đổ nát, sinh vật cấm kỵ mừng rỡ đến suýt chút nữa hét lớn một tiếng, thật vui quá, Cổ Trần cuối cùng cũng chết.

Như vậy thì không có bất kỳ mối đe dọa gì, càng không ai có thể cướp đi Thanh Y nhà nó.

- Hôm nay thật vui, đi tìm Thiên Cấm mỹ nhân uống hai chén.

Sinh vật cấm kỵ nọ cười vui vẻ không ngừng, nói xong liền lách người đóng kín thần miếu, sau đó biến mất ở chỗ này, đi tìm người uống rượu chúc mừng.

- Hừ, chết thì tốt.

- Nếu không thì bổn tọa còn phải đích thân chém chết hắn.

Mấy đại cường giả của Tu La tộc xem tới đây, ai nấy hừ lạnh, vẫn còn phẫn nộ bởi vì một nhánh chính Tu La tộc cứ như thế bị tiêu diệt.

Đối với Cổ Trần chính là hận thấu xương, càng là sát ý bừng bừng đối với Nhân tộc.

Vù!Sau khi khắp nơi đều rút về ý niệm, ánh mắt tra xét, trong hư không hỗn độn, một luồng khí lưu vòng quanh Thiên Cương lão nhân và Thủy Linh đang nhanh chóng lẩn trốn.

Vèo!Hư không run lên, có một bóng người vụt qua.

- Ngươi, ngươi chưa chết?Thiên Cương lão nhân vẻ mặt khiếp sợ, đều có chút run run.

Lão trợn to mắt nhìn Cổ Trần, khí tức một chút không sót, lại cho người ta một loại cảm giác cao ngất, sâu không lường được, dường như đối mặt không phải là một người, mà chính là một thế giới.


Cổ Trần đương nhiên chưa chết, chẳng những không chết, trái lại còn có được cuộc sống mới, mượn nhờ cơ hội Thiên khiển phá vỡ trói buộc nhục thân, thân thể thành thánh.

Trong trái tim bên trong cơ thể hắn, có một thế giới mơ hồ, Hỗn Độn khí cuộn trào, theo từng nhịp đập của trái tim dâng trào thế giới chi lực vô hạn.

Thế giới chi lực kia cuồn cuộn không dứt kia chảy khắp thân thể dọc theo mạch máu trong cơ thể, mỗi một động tác đều mang đến cho người ta một thế giới áp chế.

Mạnh mẽ và bất khả chiến bại!Cổ Trần cười nhạt nói:- Thiên khiển mà thôi, lại không phải lần đầu tiên trải qua, làm gì mà dễ dàng chết như vậy?Lời nói này khiến Thiên Cương lão nhân không biết phải diễn tả như thế nào, bàng hoàng, không nói nên lời, dở khóc dở cười, trong lòng run rẩy.

Ai gặp qua người như Cổ Trần thế này, đã gặp phải Thiên khiển còn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh, đó là Thiên khiển đấy, lại còn mà thôi, xem tình hình là trải qua không chỉ một lần.

Ria mép của Thiên Cương đều sắp rụng hết ra rơi xuống, trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.

Ngược lại Thủy Linh không nói lời nào, có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là chớp mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, dường như nhìn thấy điều gì.

Thấy dáng vẻ nàng trầm ngâm như có điều suy nghĩ, Cổ Trần khẽ động tâm tư, cười hỏi:- Ngươi có phải có cảm ngộ, muốn trở thành Giới Hải, ngươi nhất định phải có thể dựng dục ra một thế giới, một đóa hoa sóng một thế giới hay không? Nhất hoa nhất thế giới, đây chính là lý tưởng vĩ đại của ngươi, ngươi muốn từ bỏ hay sao?Thủy Linh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu:- Không, đây là ước mơ duy nhất của cả đời ta, ta sẽ không từ bỏ.


Nghe nói như thế, Cổ Trần bật cười không nói thêm gì, đây là con đường của người ta, cũng là đạo của người ta, càng là giấc mộng mà nàng theo đuổi.

Không có điểm này, nói không chừng Thủy Linh cũng không có khả năng sinh ra và tồn tại, có lẽ chính bởi vì có một giấc mộng xa không thể với tới như vậy mới có thể tồn tại.

- Đằng trước chính là Thiên Cương Thánh Địa tiểu thế giới.

Cổ Trần bỗng nhiên mở miệng, nói xong rồi ngừng lại.

Thiên Cương lão nhân lúc này mới bừng tỉnh, nhìn một mảnh sương mù hỗn độn trước mặt, nơi đó có một tiểu thế giới vô hình đang chuyển động thật nhanh.

Mở ra thế giới bên trong mình, Cổ Trần có thể dễ như trở bàn tay tìm thấy Thiên Cương Thánh Địa tiểu thế giới, trước đó từng đi vào một lần tự nhiên nhớ kỹ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận