Ta Man Hoang Bộ Lạc


Trên cơ sở Thánh Chủ tạo ra một cảnh giới cực hạn, càng cường đại, sức có thể chém giết Bán Thần, thậm chí có người mạnh mẽ còn có thể nghịch thiên thí thần.

Đây chính là cảnh ngộ hiện tại của Nhân tộc, trời cũng đang chặn đường Nhân tộc, thậm chí bắt đầu vứt bỏ Nhân tộc.- Về phần ngươi nói, vì sao không bỏ Thiên Hoang chi địa, vì sao không để mặc cho thiên ngoại cùng thâm uyên xâm lấn, không phải là không muốn mà là không thể.Thiên Hoang lão nhân chậm rãi đưa ra lời giải thích, vẻ mặt tràn đầy bất lực và kiềm nén.

Cổ Trần cau mày, hỏi:- Tại sao không thể? Chẳng lẽ nguyên nhân là do thượng thương?- Có thể nói như vậy.Lão khẽ gật đầu nói:- Ngươi không biết rằng Nhân tộc ta, thậm chí cả bách tộc đều chịu chưởng khống của trời, Thiên Bi chính là để hạn chế các tộc, một khi Nhân tộc vứt bỏ, ngay lập tức sẽ bị thiên địa pháp tắc trực tiếp xóa bỏ khỏi Man Hoang.- Chính là cả một tộc đàn đều sẽ bị xóa sổ trong chốc lát, ngươi dám làm như thế sao?Thiên Cương lão nhân nói xong cả người đều trở nên suy sụp và bất lực.Đây cũng không phải là bọn họ không muốn từ bỏ, càng không phải là ngu xuẩn muốn đi thủ vững, mà chính là một khi từ bỏ, cả Nhân tộc sẽ bị Thiên Đạo xóa sạch.Như vậy đồng nghĩa với cho thượng thương một cơ hội xóa sổ Nhân tộc, trời, vốn cũng không hi vọng Nhân tộc tồn tại, chỉ là trước mắt Nhân tộc còn không thể thiếu.


Cổ Trần nghe xong trầm mặc, cả người bao trùm một bầu không khí ngột ngạt, dường như cả thiên địa đều mang một tia ác ý nồng đậm.Sự tồn tại của Nhân tộc đã ảnh hưởng đến thượng thương, nghĩ hết biện pháp muốn Nhân tộc biến mất mà không tổn hại tới lợi ích của trời, đây mới là nguyên nhân mà Nhân tộc vẫn không bị biến mất.

Một khi Nhân tộc từ bỏ trấn thủ Thiên Hoang, vậy tuyệt đối hợp ý thượng thương, lập tức có thể xóa bỏ, bởi vì quy tắc là như thế.- Tiền bối, ngươi trước tiên mang theo Thánh Địa giấu kín đi, chờ thời cơ.Cổ Trần suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra một đề nghị, sau khi nghe xong Thiên Cương lão nhân trầm ngâm thật lâu, nhìn Cổ Trần thật sâu rồi mới gật gật đầu.

Lão quyết định tin tưởng Cổ Trần một lần.- Được, ngươi là Nhân Hoàng, bộ xương già này của ta tin tưởng ngươi một lần.Vốn dĩ định trực tiếp tiến vào Thiên Hoang chi địa, nhưng Cổ Trần đề nghị tạm thời chậm một chút.

Nếu Cổ Trần đã nói như vậy thì chắc chắn có tính toán và quan điểm của mình, thậm chí biết một vài bí mật mà lão không rõ.

Thiên Cương lão nhân cẩn thận hỏi một câu.- Vậy khi nào mới là thời cơ?Cổ Trần yên lặng thật lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên:- Khi Thiên Bi vỡ nát, thương khung rạn nứt, thiên địa tăm tối Hỗn Độn, chính là lúc Nhân tộc ta bắt đầu phản kích.- Cáo từ!Nói xong, Cổ Trần mang theo Thủy Linh lóe lên biến mất.


Chỉ còn lại Thiên Cương lão nhân một thân một mình ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm câu nói kia của Cổ Trần.- Thiên Bi vỡ nát, thương khung rạn nứt, thiên địa tăm tối Hỗn Độn?Đọc rồi lại đọc, Thiên Cương lão nhân mở to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, dường như nghĩ đến một khả năng.- Mà thôi, cũng sắp diệt tộc còn quan tâm những thứ này, chẳng bằng oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận, sau khi Nhân tộc bị diệt, còn quan tâm hắn hồng thủy ngập trời?Thiên Cương lão nhân cười lớn một tiếng, xoay người bước vào tiểu thế giới, một làn gợn sóng dập dờn, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Vào lúc này, Thiên Cương Thánh Địa đi về phía một con đường không biết khác, theo Cổ Trần cùng bước lên một con đường vô định và không rõ ra sao.Vận mệnh không lường được cũng không thể thay đổi.

Nhưng mà lại có thể khuấy đục vận mệnh lên, để tất cả trở nên vô định, hỗn loạn, mới có một đường sinh cơ.Điều mà Cổ Trần muốn làm chính là khuấy đục toàn bộ thiên địa, khiến số mệnh xáo trộn, thiên địa hỗn độn.

Như vậy mới có một cơ hội.


Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể xáo trộn vận mệnh, thậm chí đảo loạn toàn bộ trật tự thiên địa, biến nó thành một mặt Hỗn Độn không đoán được đây?Trong hư không hỗn độn, Cổ Trần đang đi đường bỗng nhiên ngừng lại.- Ngươi làm sao vậy?Cả đường đi cùng, hắn đã nhận ra sự khác lạ của Thủy Linh, giống như lơ đãng mất tập trung, khí tức cả người cũng trở nên hơi phiêu phù bất ổn.Thủy Linh vẻ mặt mờ mịt nói:- Ta cũng không biết, luôn cảm giác có tiếng kêu gọi nơi xa thăm thẳm, tựa như đang nói cho ta biết cái gì.

Ta dường như đã tìm ra con đường của riêng mình...Thủy Linh nói rồi rơi vào trạng thái đờ đẫn.Cổ Trần khẽ nhíu mày nhìn tình trạng của Thủy Linh, cảm thấy rất không thích hợp, giống như bị thứ gì đó thu hút, luôn luôn hồn vía lên mây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận