Ta Man Hoang Bộ Lạc


Dưới một đấm này, lão thánh chủ Thạch tộc cũng cảm thấy chấn động đau nhức dữ dội, cánh tay nham thạch nứt toác từng khúc, thế mà bị đánh đến mức suýt chút vỡ nát.- Đáng chết, giết hắn!Lão thánh chủ Thạch tộc giận dữ gào lên muốn giết Cổ Trần, nhưng lại không thể không chống đỡ để Hỗn Độn thành không rơi xuống, chỉ có thể dưới cơn tức giận ra lệnh cho các cường giả Thạch tộc khác đánh chết Cổ Trần.Vèo vèo!Ngay lập tức, hai khí tức cường đại xông đến Cổ Trần, đó là hai Cổ Thánh cường giả của Thạch tộc liên thủ.- Cút!Hai cánh tay Thanh Đồng của Cổ Trần vung lên, mỗi tay một đấm nện mạnh hai Thạch tộc Đại Thánh bay ra ngoài, thân thể hai người ầm ầm đụng nát mấy cái nhà mới dừng lại.Sức mạnh và uy thế mạnh mẽ đó làm cho cường giả các phương kinh hoảng, thậm chí khiến lão thánh chủ Thạch tộc cũng phải chấn kinh và không tin nổi.Một chiêu đánh bay hai Đại Thánh, quả thực không thể tin được.Sức mạnh của Cổ Trần ngoài sức tưởng tượng làm cho lão thánh chủ Thạch tộc cảm thấy bất an không thôi, trong lòng hối hận, đáng lẽ không nên xuất thủ với Cổ Trần chọc giận hắn.- Hắc Dực Thánh Chủ, ngươi còn chưa động thủ sao?Lão thánh chủ thấy chính mình không có cách nào rảnh tay để giải quyết Cổ Trần, không khỏi gầm lên giận dữ.


Đây là nói với tên đầu tiên động thủ trước đó, Thánh Chủ của Hắc Dực tộc, là kẻ đầu tiên ra tay với Cổ Trần.Quả như dự đoán, trên hư không một tòa thánh sơn bay tới, ầm ầm đụng vào Hỗn Độn thành, đụng bay cả Hỗn Độn thành văng ra ngoài.

Trên thánh sơn, một bóng người cường đại đứng ngạo nghễ, hai mắt lạnh lùng, khóa chặt Cổ Trần, người đến chính là Thánh Chủ Hắc Dực tộc đã ra tay thăm dò đầu tiên.Hắc Dực Thánh Chủ cười toe toét, giơ tay vỗ một chưởng muốn đánh Cổ Trần, bàn tay màu đen to lớn ẩn chứa thế giới chi lực một phương.- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi nhất định phải chết.Thế nhưng, Cổ Trần chưa xuất thủ chỉ thấy một cỗ lực lượng xé rách hư không, đụng vào tay Hắc Dực Thánh Chủ, trong nháy mắt nổ tung hư không, lực lượng vô tận đánh phá tứ tung.- Hắc Dực lão quỷ, ức hiếp Nhân tộc ta, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ.Một giọng nói già nua vang lên, chỉ thấy Huyền Cơ giẫm quang mang cường đại rơi xuống cách Cổ Trần không xa, chặn lại Hắc Dực Thánh Chủ.- Huyền Cơ?Hắc Dực nhìn thấy người tới đồng tử co rụt lại, lộ vẻ rất cảnh giác.Huyền Cơ, nhưng là Thánh Chủ lâu năm, chiến lực cực mạnh, nghe đồn là một trong những nhân vật hiện tại có hi vọng nhất đột phá Thánh Chủ, bước vào chí cường giả của Nhân tộc.- Huyền Cơ, Nhân tộc các ngươi muốn khai chiến sao?Lão thánh chủ Thạch tộc rốt cục rảnh tay, tức giận gào thét, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.- Khai chiến thì đã sao?Huyền Cơ ngang ngược hào hùng, cười to nói:- Nhân tộc ta sợ gì khai chiến, bách tộc các ngươi nếu như muốn khai chiến thì cứ tới, hôm nay, ai dám bắt nạt hắn, Huyền Vũ Thánh Địa ta đem hết toàn lực khai chiến.Vừa dứt lời, một Huyền Vũ nằm ngang trên bầu trời xa xa, hai mắt sâu kín đảo qua khắp nơi, hư không đều bị đông cứng lại.

Nhìn thấy Huyền Vũ, lão thánh chủ Thạch tộc vô cùng kiêng kỵ, mặt đầy oán giận, nhưng lại không thể không cẩn thận đề phòng.- Được, lần này coi như bỏ qua.Lão thánh chủ Thạch tộc nghiến răng nghiến lợi nói, phảng phất như muốn nói, chuyện lần này ta sẽ không tính toán.- Bỏ cái đầu ngươi!Nào biết một tiếng quát lớn truyền đến, chỉ thấy một chưởng Thanh Đồng đại thủ hung hăng đập vào mặt lão thánh chủ Thạch tộc, uy thế cường đại khiến mặt hắn cũng phát xanh.Chát một tiếng, một chưởng tát trúng ngay má của Thạch tộc Thánh chủ, máu thịt văng ra, nửa mặt đều bị nổ tung lộ cả xương.


Hắn hét thảm một tiếng lùi lại, đầu óc ong ong, bị một tát đánh không nhẹ, suýt chút nữa ngu người.- Aa…Người ra tay chính là Cổ Trần, có thể tưởng tượng được hóa thành Thanh Đồng cự nhân đánh ra một chưởng đó gần như đánh nát não của hắn ta.- Ngươi, ngươi dám…Thạch tộc Thánh chủ điên cuồng giận dữ gào lên, nhưng lời chưa nói xong Cổ Trần lại vỗ thêm một chưởng.

Lại thêm một tiếng chát nhanh chuẩn ác, máu thịt tứ tán, nửa mặt Thánh chủ bị đánh bay, một tròng mắt suýt chút nữa rơi ra.


Hắn bị đánh ngu luôn, mình đã không tính toán, lại còn bị Cổ Trần đánh hai chưởng lên mặt, cảm thấy nỗi nhục nhã dày đặc từ trong lòng tràn ra.- Ngươi nói thôi thì thôi sao?Cổ Trần hừ lạnh giẫm xuống một đạp, cả Thạch thành lắc lư, mảng lớn kiến trúc sụp đổ, thực lượng mạnh mẽ giẫm nát thành trì, cắt ra một khe rãnh.- Tiểu tử Nhân tộc đáng chết, bản tọa không chết không thôi với ngươi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận