Ta Man Hoang Bộ Lạc


Lão Chí Tôn xem xét, nhất thời kinh ngạc thốt lên:- Cỗ vật chất này chính là thâm uyên vật chất không sai, nhưng muốn dựa vào nó mà gây ô nhiễm cho Thiên Bi thì có vẻ không thực tế cho lắm.- Trừ phi ngươi có thâm uyên ý chí chân chính, có lẽ thâm uyên tà nhãn trong tầng thứ chín của thâm uyên có thể làm được.Lão Chí Tôn mở miệng nói ra cái nhìn của mình, dường như cũng có nhận biết đôi chút.Hắn nhắc nhở:- Biện pháp này đã từng có người thử qua, chỉ có thâm uyên tà nhãn có năng lực như thế, đáng tiếc vẫn là không đạt được thành công.Thâm uyên tà nhãn là đại biểu cho thâm uyên ý chí, cường đại, tà dị, chỉ cần liếc một chút liền có thể khiến chúng sinh vạn vật trở nên ô nhiễm, nghe nói Thần Linh nhìn vào đều sẽ đọa lạc.- Có hiệu quả là được, thâm uyên tầng chín, tà nhãn?Cổ Trần dường như có điều suy nghĩ đối với những lý giải xoay quanh thâm uyên.

Kỳ thật có rất nhiều chuyện đều từng bị hiểu sai lệch, không cách nào đánh đồng với những gì mà lão Chí Tôn biết đến được.Nghĩ nghĩ, Cổ Trần dò hỏi:- Tôn giả, có thể giới thiệu kỹ càng hơn một chút cho ta tình huống của thâm uyên hay không? Còn có, thiên ngoại đến cùng là trường hợp như thế nào? Thiên ngoại có phải cũng giống như thượng giới hay không?- Thâm uyên đến cùng có bao nhiêu tầng, ai cũng không rõ ràng, chỉ biết là thâm uyên có tầng thứ chín, cũng là tầng cường đại nhất, chứa đựng thâm uyên tà nhãn.Lão Chí Tôn chậm rãi mở miệng, dừng một chút mới tiếp tục nói:- Nói đến thiên ngoại, cái này có chút phức tạp, ngươi nói hắn là thượng giới cũng không đúng, nghiêm chỉnh mà nói thiên ngoại kỳ thật cũng là hư không chiến trường mà thôi.- Nói như vậy, hư không chiến trường cùng thiên ngoại là giống nhau, bất quá thiên ngoại rộng lớn mênh mông hơn, giống loài nhiều hơn vô số mà thôi.- Cái gọi là chinh chiến hư không kỳ thật cũng là chinh chiến thiên ngoại.


Nói cho chính xác là, hư không chiến trường chính là một bộ phận của thiên ngoại, hoặc là nói, toàn bộ thiên ngoại hư không, mới thật sự là hư không chiến trường, nơi này bất quá chỉ là bị ngăn cản tách ra làm một phần nhỏ thôi.Lão Chí Tôn nói ra nhận biết của bản thân, hư không chiến trường kỳ thật cũng chỉ là một phần nhỏ thiên ngoại mà thôi.Chuyện này khiến Cổ Trần có chút ngạc nhiên cùng kinh nghi, những gì hắn nói cùng với những gì mình biết vẫn tồn tại một chút sai lệch.

Xem ra, Luân Hồi kinh lịch cũng không thể tin toàn bộ.Nói không chừng trong bóng tối vẫn còn một cỗ lực lượng mà mình chưa nhận biết.

Trong đầu Cổ Trần nhanh chóng suy tư, ẩn ẩn cảm thấy có một loại sự kiện khó nắm bắt.Thiên ngoại chính là hư không chiến trường, mà trước mắt ở đó kỳ thật cũng đang bị chặn một số thông tin, khiến hắn nhất thời không đoán được.Về phía thâm uyên, lai lịch còn thần bí hơn, hoàn toàn không có ai thực sự hiểu biết rõ về nó.

Bí mật của thâm uyên chân chính là một thứ thần bí khó lường.Thâm uyên chính là một cái gai độc, thượng thương khẳng định đã phong ấn nó rồi.


Nếu không, đến khi bị ô nhiễm, toàn bộ Man Hoang đều sẽ rơi xuống thâm uyên, trở thành một bộ phận trong đó.Bất quá Cổ Trần vẫn có sáng kiến cùng kế hoạch của mình.

Thâm uyên thì đã sao, nếu Nhân tộc không còn tồn tại, ngươi còn quản cái gì mà thâm uyên với chả vực sâu.

Giờ phút này, có thể còn sống sót mới là sự thật được coi trọng nhất.Nếu hủy diệt, ngươi cứ tới đi, tộc nhân Nhân tộc của ta đều chết sạch, quản thế giới của ngươi có bị diệt hay không để làm gì chứ?“Xem ra, ta phải đến thâm uyên một chuyến mới được.”Cổ Trần âm thầm hạ quyết tâm, muốn tìm một cơ hội chui vào dưới vực sâu xem thử tình huống có phải vẫn đúng như chính mình suy đoán cùng nhận biết hay không.Rất nhiều việc phải cần hắn đi xác minh cho rõ ràng mới có thể chân chính áp dụng kế hoạch của mình.- Ngươi muốn tiến vào thâm uyên?Lão Chí Tôn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu dự định của Cổ Trần.Cổ Trần gật gật đầu thừa nhận:- Không còn cách nào, tiến vào thâm uyên là chuyện không thể tránh khỏi.


Đây chính là một phần rất quan trọng trong toàn bộ kế hoạch, nếu không biết rõ một số bí mật của thâm uyên, ta không có cách nào thành công được.- Thâm uyên chính là cỗ lực lượng mà ta có thể lợi dụng được.Cổ Trần nói ra chi tiết những gì mình đang tính toán.Lão Chí Tôn nghe xong trầm mặc không nói, tinh tế phẩm vị, suy tư, cân nhắc được và mất trong đó, cuối cùng vẫn có khuynh hướng thiên về suy nghĩ của Cổ Trần.Đúng vậy, Nhân tộc cũng sắp không giữ được tới nơi rồi, còn quan tâm chuyện này để làm gì.

Giờ phút này nên nghĩ hết tất cả biện pháp, sử dụng tất cả lực lượng có thể dùng được, làm hết thảy vì Nhân tộc.- Tốt, lão đầu tử sẽ cùng ngươi đến thâm uyên một chuyến.Lão Chí Tôn dứt khoát quyết định.Nhưng Cổ Trần lập tức phủ quyết:- Tôn giả không thể đi, nơi này nhất định phải có ngươi tọa trấn mới có thể chấn nhiếp các tộc, thậm chí ngươi phải tự mình lo liệu phía Thần tộc, nếu không tất xảy ra tai hoạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận