Ta Man Hoang Bộ Lạc


Thâm Uyên phân thân dung nhập Thâm Uyên thành công, kế hoạch đã triển khai, tiếp theo chính là thời điểm tiến hành bước kế hoạch khác.

- Tiếp theo, chờ đợi Thiên Thiên Nữ xuất hiện.

Cổ Trần nói một mình, xong quay người xé mở không gian, bước vào trong đó biến mất khỏi chỗ này.

Bạch!Trong sương mù Hỗn Độn, một bóng người phá không lao đến.

- Vận mệnh chỉ dẫn, trong cõi u minh chỉ hướng nơi này, chẳng lẽ Thiên Nữ ở ngay đây?Cổ Trần đánh giá bốn phía, sương mù dày đặc, nhìn không ra bất kì thứ gì.

Hắn cau mày, căn cứ theo chỉ dẫn của vận mệnh chi lực, giống như là ở ngay đây, nhưng trong lòng hắn cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Một đường đi đến đây là để tìm tung tích Thiên Nữ, nhưng nơi này hoàn toàn bị sương mù Hỗn Độn bao phủ, căn bản không nhìn thấy thứ gì, trong lòng Cổ Trần hoài nghi phải chăng có vấn đề gì hay không.

- Thiên Nữ hẳn là chưa xuất thế, sao lại có chỉ dẫn?Cổ Trần âm thầm cảnh giác, có chút phòng bị.


Từ khi để Thâm Uyên phân thân rời đi, Cổ Trần vẫn luôn tìm kiếm tung tích Thiên Nữ, hiện tại đi tới đây lại cứ cảm thấy có vấn đề.

Đến cũng đã đến rồi, nếu không tra rõ làm sao an tâm?Trầm ngâm một lát, Cổ Trần khởi động lực lượng toàn thân, làm tốt chuẩn bị, sau đó đi từng bước vào trong sương mù Hỗn Độn trùng điệp phía trước.

Soạt!Lúc Cổ Trần xuyên qua sương mù Hỗn Độn thì thấy được một màn ánh sáng, nó lơ lửng giữa hư không, tản ra áp lực đáng sợ.

Thiên uy!Cổ Trần nheo mắt, xác định áp lực này chính là Thiên uy.

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Cổ Trần lúc này là: Chẳng lẽ mình thật sự tìm được nơi ở của Thiên Nữ rồi?Hai mắt hắn lóe lên, thông qua màn sáng phía trước, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia, cả người tỏa ra Thiên uy kinh khủng.

Y như đối diện với thượng thương, Thiên ân cuồn cuộn.

- Ừm?Đột nhiên, màn sáng chấn động, bóng dáng mơ hồ nọ đột ngột mở mắt, hai luồng quang mang xé rách sương mù dày đặc bắn qua.

Cổ Trần mở to mắt, cũng có hai đạo thần mang xé rách hư vô xuyên tới.

Roẹt!Hư không bị xé nứt, hai ánh mắt va vào nhau xong thì biến mất, đồng thời đánh tan sương mù chung quanh.

- Là ngươi?Bên trong màn sáng truyền đến tiếng kinh ngạc.

Cổ Trần vừa nghe được giọng nói này, nhất thời sắc mặt thay đổi.

- Thanh Thiên?Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng người bên trong màn sáng, khí tức lẫn thanh âm đều vô cùng quen thuộc, chính là Thanh Thiên mà hắn từng giao thủ qua một lần.

Không sai, kẻ đang ẩn nấp phía sau màn sáng đó không phải Thiên Nữ, mà là Thanh Thiên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí trở nên ngưng trọng, hư không bốn phía run lên nhè nhẹ, trở nên vô cùng áp lực, tình thế hết sức căng thẳng.


- Sao ngươi lại tìm được tới đây?Thanh Thiên rất ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ Cổ Trần lại có thể tìm tới nơi này.

Hắn đã ẩn thân rất kỹ, vì sao còn bị Cổ Trần phát hiện?Lúc này trong lòng Cổ Trần cũng kinh ngạc vạn phần, hắn đang đi tìm Thiên Nữ, sao giờ lại thấy Thanh Thiên?- Bị gài bẫy.

Cổ Trần kịp phản ứng lại.

Hắn đã bị người mưu hại, đúng vậy, nhất định là có kẻ ở trong bóng tối tác động đến vận mệnh chi lực, khiến hắn bị dẫn đến chỗ ẩn thân của Thanh Thiên.

- Vận mệnh chỉ dẫn?Sau một khắc, hai mắt Thanh Thiên bắn ra hai đạo thần mang, một cỗ Thiên uy ngùn ngụt bao phủ khắp nơi, đánh tan một loại lực lượng thần bí.

Đó là dao động vận mệnh, gần như chỉ trong nháy mắt Thanh Thiên đã nhận ra có kẻ chỉ dẫn Cổ Trần tìm tới đây, hiển nhiên cũng định tính kế luôn cả Thanh Thiên hắn.

Thời khắc này, Cổ Trần lẫn Thanh Thiên đều không xuất thủ, trong lòng nhanh chóng đưa ra vô số khả năng, cuối cùng nghĩ đến Vận Mệnh tộc.

- Vận Mệnh tộc, các ngươi to gan lắm, dám tính kế bổn tọa?Thanh Thiên giận dữ.

Cổ Trần cũng nổi nóng, Vận Mệnh tộc trốn ở trong tối tính kế hắn, dẫn hắn đi gặp Thanh Thiên, là muốn hai người chém giết nhau sao?“Cổ Trần, có người mưu hại ngươi ta, ngươi cứ nói đi?”Thanh Thiên bỗng nhiên truyền âm tới.

Nghe thấy lời này, trong lòng Cổ Trần khẽ động, hiển nhiên Thanh Thiên cũng hiểu bọn họ bị gài bẫy, nếu giờ hai người đánh nhau sẽ được lợi cho đám người trong bóng tối kia.


“Ngươi muốn làm gì?”Kỳ thật, Cổ Trần cũng khá kiêng kỵ cùng cảnh giác Vận Mệnh tộc.

Địch nhân trốn trong bóng tối luôn nguy hiểm nhất, nếu không bắt được thật khiến người ta khó lòng an tâm.

“Ngươi và ta diễn một vở kịch, đánh nhau một trận, âm thầm dẫn dụ Vận Mệnh tộc ra, sau đó giải quyết bọn họ”.

Thanh Thiên lặng lẽ truyền tin.

Hai người giao lưu trong bóng tối, nhưng khí tức lại càng ngày càng cường đại, không ngừng va chạm giao phong trong hư không, hiển nhiên đã bắt đầu động thủ.

“Tốt, dẫn người giật dây ra, sau đó giải quyết bọn họ.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận