Cát bụi cuồn cuộn, có tiếng hét thảm truyền đến.
Một mảnh sa mạc bỗng nhiên thiêu đốt, hóa thành tro tàn, chậm rãi biến mất khỏi thiên địa.
Còn một vùng biển đen cũng bị thượng thương đánh trọng thương, tan biến hoàn toàn không sót chút nào.
- Ngươi đi cản một chút.
Hai sinh vật cấm kỵ cuối cùng sợ hãi, trong đó sinh vật bên trong hắc vụ bỗng nhiên tế Cấm Sơn ra, kéo thêm một sinh vật cấm kỵ khác chặn lại phía sau.
- Ngươi dám! Không muốn! Tôn sinh vật cấm kỵ kia hét lên giận dữ, khí đen phun trào, đáng tiếc lực lượng thượng thương vừa lướt qua, cả người nó lẫn Cấm Sơn đều sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Đến tận lúc chết nó cũng không tin mình lại bị bán rẻ, còn là bị đồng bạn, người mà nó tín nhiệm nhất đẩy tới cái chết.
Chỉ còn một sinh vật cấm kỵ duy nhất chạy ra ngoài, cũng chính là là kẻ đã mang Thanh Y đi.
- Rốt cục cũng trốn được.
Hỗn Độn nổ tung, một bóng đen tràn ngập tử khí trốn thoát, nhẹ nhàng thở ra.
Tôn sinh vật cấm kỵ này là kẻ duy nhất trốn thoát khỏi bàn tay thượng thương, chỉ riêng điều này cũng đủ cho nó khoác lác vô số năm.
Đáng tiếc là nó đã vui mừng quá sớm.
Phốc!Một cái tay thò tới xuyên qua trái tim của nó từ sau lưng, lại móc trái tim quỷ dị đó ra.
- Không.
.
Nó hoảng sợ quát to.
Kết quả thân thể lập tức tan rã, chậm rãi hóa thành tro bụi, nó đã chết trong tay thượng thương.
Đến tận lúc này, bách tộc cường giả, Thần tộc cao thủ, thiên ngoại cường giả, Thâm Uyên Ma Thần, toàn bộ đều bị thượng thương giết sạch, một tên cũng không để lại.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, ngoại trừ Thanh Thiên, Thiên Nữ và thượng thương ra, ai cũng không dám cử động hay lên tiếng.
- Đặc sắc!Thanh Thiên cười nhạt, châm chọc nói:- Thượng thương, ngươi không phát hiện ra vật dẫn này của ngươi có điểm dị thường sao?- Ừm?Vốn dĩ thượng thương đang định xuất thủ, nghe Thanh Thiên nói thế liền dừng lại một chút, khẽ cau mày, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Rất nhanh, hắn vung tay đập về phía Thanh Thiên, cực kỳ vô tình, đạm mạc, quả quyết, căn bản không muốn nói nhảm nhiều.
Bành!Thanh Thiên đánh ra một quyền, thiên uy mênh mông, hai cỗ lực lượng vừa va chạm liền triệt tiêu lẫn nhau rồi biến mất.
Thượng thương, Thanh Thiên, hai người giao thủ cân sức ngang tài, khiến người ta thật bất ngờ.
Không khí tại hiện trường có chút nặng nề, Thanh Thiên mang vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn hơi trêu tức, giống như đang xem kịch vui.
Thượng thương đạm mạc đánh giá Thanh Thiên:- Giả làm trời, hắn phải chết.
- Ha ha ha ha, buồn cười, chẳng lẽ ngươi không phải như thế sao?Thanh Thiên nghe xong cười to không ngừng, giễu cợt nói:- Thượng thương, ngươi đừng nghĩ ngươi cao hơn người khác, ngươi và ta giống nhau cả thôi.
Thượng thương, kể từ thời khắc ngươi buông xuống đây, ngươi sẽ không đi được nữa.
Thanh Thiên nhẹ giọng mở miệng, nét mặt vui vẻ.
Hắn bỗng nhiên cười nói:- Bởi vì, ngươi bị vận mệnh để mắt tới.
Ông!Vừa nói xong, chung quanh bỗng nhiên gợn sóng liên tục, từng sợi tơ xen lẫn tạo thành một cái lưới lớn chụp thẳng xuống, trong nháy mắt giam cầm thượng thương.
- Vận mệnh?Thượng thương lạnh nhạt nói, nhìn từng bóng người thần bí lần lượt hiện lên.
Bọn họ chính là Vận Mệnh nhất tộc, rốt cuộc đã xuất hiện.
Bọn họ vừa xuất hiện đã trực tiếp xuất thủ, dùng vận mệnh chi võng cầm giữ thượng thương.
- Bắt thượng thương ý chí!Vận Mệnh tộc vừa ra, một cường giả cầm đầu liền hạ lệnh, giọng nói hư vô mờ mịt truyền khắp các phương.
Bọn họ lại muốn bắt thượng thương ý chí?Thương thương thương! Thân thể thượng thương rung động, vô số sợi tơ đan vào nhau tạo thành lưới lớn vây khốn thượng thương, hắn giãy dụa, chuyển động lên tục, vậy mà lại tạm thời không cách nào thoát khỏi vận mệnh chi võng.
- Vận Mệnh Trường Hà, hiện!Chỉ thấy, 18 vị Vận Mệnh tộc cường giả đồng loạt ra tay, từ trong thân thể mỗi người bộc phát ra quang trụ kinh thiên, hội tụ thành một con sông dài đáng sợ, trùng trùng điệp điệp xông về phía thượng thương.
Con sông này mang theo khí tức vận mệnh, nó xỏ xuyên thân thể thượng thương hòng bắt thượng thương ý chí mang đi.
Ầm ầm! Sông dài cuồn cuộn đánh tới, xuyên qua thân thể thượng thương, nó chậm rãi kéo ý chí thượng thương vào trong Vận Mệnh Trường Hà, muốn mang ra ngoài.
- A! Bỗng nhiên, gương mặt thượng thương lộ ra chút thống khổ, hắn đột ngột rít lên một tiếng.
Tiếng rít này có chút khác biệt, dường như nó không phát ra từ thượng thương, mà là sâu trong thân thể.
- Cái đó là! Thanh Thiên nheo mắt, kinh nghi vạn phần.
Hắn nhìn chằm chằm thân thể thượng thương, hay nói đúng hơn là thân thể Cổ Trần, thanh âm đó truyền ra từ trong thân thể, mang đến một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
- Cổ Trần?Thanh Thiên hô nhỏ, giật nảy mình.
.