Ta Man Hoang Bộ Lạc


Bên kia, tiên đỉnh rung rinh, bên trong phát ra từng tiếng rồng ngâm, tám cái đầu rồng cùng gầm rống, giãy giụa, nhưng không thể tránh khỏi số phận bị nấu canh.

Con vật tội nghiệp, gặp phải Cổ Trần quả thực là xui xẻo hết mức, thành món ăn trên bàn, đầu bị nấu canh, thân thể bị xiên thành thịt nướng.

Ục ục ục ục!Trong đỉnh sôi sùng sục, nước canh lăn lộn, từng cái đầu rồng lăn bên trong, răng nanh dữ tợn nằm trong cái miệng rỗng há to, hốc mắt trống rỗng lộ ra một loại thê lương.

Trên giá nướng phát ra tiếng xèo xèo, que thịt xiên bắt đầu chảy mỡ, Phi Hồng trợn mắt há hốc mồm nhìn, ngốc như gà gỗ, không biết chính mình đang ở đâu.

Thiên Đế đang nấu canh nướng thịt?Phi Hồng nuốt một ngụm nước bọt hỏi:- Ngươi! ngươi định ăn nó?Cổ Trần liếc qua nàng, cười hỏi:- Như thế nào? Nàng cũng muốn ăn? Xin lỗi, không có phần của nàng.

- Ngươi! !Phi Hồng tức xì khói, cáu gắt nói:- Lão nương mới không hiếm lạ, ngươi có tặng cho ta thì ta cũng không ăn, ai mà thèm!Một canh giờ sau, canh xương rồng đã nấu xong, mùi thơm xông vào mũi.

Xèo xèo!Trên giá nướng, từng que thịt rồng tỏa ra mùi thịt, sắc hương vị đầy đủ, nhìn mà chảy nước miếng ròng ròng.


Ục ục!Bụng của Phi Hồng phát ra tiếng kêu, nàng lúng túng quay mặt qua chỗ khác, nhưng vẫn không kiềm được thường liếc trộm thịt nướng.

Mùi hương đó quá dụ người, nàng chưa từng ngửi mùi thịt nào giống như vậy.

-! mùi vị không tệ.

Cổ Trần nếm một miếng, hương vị thịt xốp giòn non mềm, hương vị tươi mới, không hổ là nguyên liệu cấp Thần Linh.

Cổ Trần nghiêng đầu nhìn Phi Hồng, trông nàng thèm đến nỗi chảy nước miếng:- Nàng có muốn ăn một que không?Phi Hồng có chút lúng túng, hừ nói:- Lão nương không thèm ăn, đã nói không ăn là không ăn, đời này dù lão nương chết đói cũng không ăn thứ của ngươi!Cổ Trần lắc đầu, ném qua một que thịt nướng:- Nào, thấy nàng cũng tội, thưởng cho một que.

Que thanh đồng xiên một chuỗi thịt nướng, khói bốc lên nóng hổi, tỏa mùi thơm.

- Ực!Phi Hồng nuốt một ngụm nước bọt, chung quy nhịn không được, cắn một miếng.

Nàng cắn một miếng xong mắt sáng rực:- Ủa? Mùi vị này! Cổ Trần buồn cười nói:- Chà, vừa rồi ai bảo rằng đời này là chết đói cũng không ăn?- Có sao?Phi Hồng nhai ngồm ngoàm, nói trong họng:- Ta chưa nói bao giờ, đây là thịt nướng ngon nhất mà ta từng ăn, mười vạn năm rồi chưa được ăn thứ ngon như vậy.

- Ưm, thơm quá! Phi Hồng nhai vài cái nuốt hết, đôi mắt xanh ngắt nhìn que thịt xiên trên giá nướng.

- Ngày tháng ăn đồ nướng, nhớ quá.

Cổ Trần một tay cầm vò rượu, một tay cầm que thịt, trên mặt lộ ra một chút cảm khái và hoài niệm, rượu ngon kèm thịt xiên, đây mới là cuộc sống mà con người nên có.

Một canh giờ sau, canh xương rồng trong tiên đỉnh đã thấy đáy.

- Ôi, no quá.


Phi Hồng không chút hình tượng nằm trên quan tài máu, trông rất lười nhác, vóc dáng linh lung nhưng không ai thưởng thức.

Còn về Cổ Trần, căn bản không để ý nàng, hắn ăn thịt xiên, uống canh xương rồng siêu bổ, thường nhấp một ngụm rượu, sung sướng cuộc đời.

Bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã khiến Phi Hồng ngạc nhiên nhìn.

Phi Hồng bật thốt:- Ngươi! thật sự là Thiên Đế?Vẻ mặt của nàng tràn đầy hoang mang, hiển nhiên không hiểu nổi vị Thiên Đế Nhân tộc này.

Nàng suy nghĩ một hồi, nói:- Ta luôn luôn nghe nói Thiên Đế Nhân tộc Man Hoang từ nơi thấp nhất từng bước một nổi lên, chém giết ức vạn kẻ địch, giết trăm tộc điêu linh, Thần tộc hủy diệt.

- Ngay cả trên trời, trời xanh cũng bị ngươi chém chết.

- Cuối cùng càng là chỉnh đốn lại thiên đạo, sáng lập Thiên đình, có thể nói là một vị khiến người kinh thán cùng kính sợ Man Hoang từ xưa đến nay.

Khi Phi Hồng nói những điều này, trong lòng nàng cũng không kiềm được cảm thán, khâm phục, còn có lòng kính sợ sâu sắc.

Nhân vật như vậy giống như một truyền kỳ, một đường tỏa sáng, không giống người thật chút nào.


Nhưng Cổ Trần một đường đi tới đúng là làm được như vậy.

- Hôm nay ta mới phát hiện Thiên Đế nhà ngươi cũng có một mặt như vậy, không ngờ Thiên Đế mà tự mình nấu canh nướng thịt, chẳng lẽ bên người không có ai sao?Nàng mang theo mấy phần tò mò nhìn Cổ Trần, dáng vẻ lười biếng tràn ngập quyến rũ.

Cổ Trần câm nín nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng là đang xem một tên ngốc.

Cổ Trần hỏi ngược lại:- Nước rót vào trong đầu của nàng à?Phi Hồng tức giận suýt nổi khùng, nhưng nhớ đến vị Thiên Đế này cường đại, nàng đành dằn lửa giận xuống.

Chỉ nghe Cổ Trần mỉa mai nói:- Nàng nhìn xem bên cạnh ta có người nào không?Một câu làm không khí lặng ngắt, Phi Hồng vẻ mặt cứng ngắc, lúng túng.

Đúng rồi, bây giờ bên cạnh hắn đâu có ai.

Phi Hồng lập tức phản ứng lại, cáu gắt:- Chết tiệt, chẳng lẽ ta không phải là người?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận