Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần không suy nghĩ nhiều, lao nhanh tới phương hướng đó, rốt cuộc tìm được chỗ sinh linh tụ tập.

Trong Hỗn Độn, một tòa thành to lớn lơ lửng ở nơi đó, tỏa ra không khí thê lương.

Tòa thành đá trước mắt cao nghìn trượng, tường thành bốn phía được xây từ một loại nham thạch đặc biệt, thoạt trông giống như các ngọn núi vòng quanh.

Cửa thành giống như cái mồm máu to của con thú lớn, sương khói mông lung, cho người cảm giác hơi thở dày đặc đáng sợ, nhìn từ xa tựa như một con thú lớn nằm sấp trong Hỗn Độn, khí thế khiếp người.

- Tòa thành đá thật kỳ dị.

Đi tới gần, Cổ Trần mới kinh ngạc phát hiện tòa thành này có chút kỳ dị.

Trong cảm ứng của hắn thì tòa thành trước mắt giống như là một vật sống, một con thú lớn Hỗn Độn ngủ say nằm sấp ở đó, cửa thành giống như là miệng của thú lớn.

Bước vào trong đó tựa như đi vào miệng con thú lớn, rất dọa người.


- Có vấn đề.

Phi Hồng nhắc nhở một câu, trong lòng hơi bất an.

Nàng nhìn chằm chằm thành trì to lớn trước mắt, bề ngoài thoạt trông cực kỳ giống một tòa thành, nhưng cứ cho người ta cảm giác bất an lạ thường.

Cổ Trần cũng nhận ra, đôi mắt lấp lóe tia sáng, muốn nhìn thấu tòa thành lớn kỳ dị trước mắt rốt cuộc có bí mật gì.

Nhưng mặc cho Cổ Trần cố gắng quan sát cỡ nào thì vẫn không nhìn ra có gì khác lạ, giống như có sương mù ngăn trở hắn dòm ngó.

Dù là Thiên Đạo Chi nhãn cũng không thể xuyên thấu lạ thường trong tòa thành trước mắt, bị sức mạnh nào đó chặn lại, không thể thấy bí mật thật sự ở bên trong.

Cổ Trần nhẹ giọng nói, trong lòng đã nổi lên cảnh giác:- Không cảm ứng được hơi thở sinh mệnh nào trong thành, tất nhiên có kỳ lạ.

Tòa thành đá trước mắt cho người cảm giác kỳ dị, giống như không phải thành trì mà là một vật sống đáng sợ.

Cổ Trần đã có chuẩn bị tâm lý về điều này, muốn đi vào thăm dò rõ hơn.

- Đi, đi vào nhìn xem, cẩn thận một chút.

Cổ Trần nói xong trực tiếp bước đến chỗ tòa thành đá ở phía trước, cửa thành khổng lồ, sương mù cuồn cuộn bao phủ, Hỗn Độn khí liên tục tuôn ra từ bên trong, che lấp hết thảy.

Càng đến gần càng cảm giác hơi thở bất an quanh quẩn trong lòng, không thể xua tan, dường như trước mắt có cái gì nguy hiểm.

Phi Hồng toàn thân lạnh lẽo, cảm giác được mối nguy hiểm dày đặc ở ngay trước mắt, khiến nàng thầm rùng mình, cảnh giác nhìn bốn phía.

Oong oong!Nàng thậm chí trực tiếp lấy ra quan tài máu, chuẩn bị sẵn sàng, để phòng ngừa.

Cổ Trần thì bình tĩnh rất nhiều, ôm Hỗn Độn hồ từng bước một đi hướng tòa thành đá, hai người một trước một sau xuyên qua sương mù Hỗn Độn đến gần cửa thành tựa như miệng thú.


- Thật yên tĩnh!Xuyên qua sương mù, hai người đi vào tòa thành đá, nhưng nơi này quá yên tĩnh, tĩnh đến mức đáng sợ, thậm chí cho người cảm giác áp lực.

Cổ Trần ngước đầu nhìn, híp lại hai mắt, nhìn thấy từng cây gai ngược sắc bén rậm rạp treo trên cửa thành ngay trên đỉnh đầu, hai bên cũng mọc đầy các loại gai đá.

Những gai ngược này lóe tia sáng lạnh kinh người, thậm chí có từng giọt nước tụ ở bên trên giống như thạch nhũ.

Nhưng Cổ Trần lại cảm giác được khí lạnh dày đặc, những cây gai ngược rất giống răng trong miệng thú lớn, sắc bén vô song.

Những giọt nước tựa như nước miếng, từng giọt nhỏ xuống, mùi tanh hôi tràn ngập trước cửa thành.

Cổ Trần gồng sức toàn thân, bỗng lơ lửng cách mặt đất nửa thước, cứ như thế chậm rãi bay vào cửa thành, trong mắt lóe tia sáng.

Hắn đã mơ hồ đoán ra điều gì, thậm chí nhận ra một ít dị dạng trong tòa thành.

- Thiên Đế, bên trong lại có hơi thở của sinh linh.

Phi Hồng bỗng lặng lẽ nhắc nhở một câu, trong thành có hơi thở sinh linh.

Cổ Trần ngước đầu nhìn, qua lớp sương mù dày đặc ở cửa thành, hắn thấy một ít cảnh tượng trong thành, quả thực cảm ứng được nhiều hơi thở sinh linh.

Những hơi thở này đều cường đại, hung ác, có khí hung thần, tựa như từng con mãnh thú khiến người sợ hãi.


- Đứng lại!Bỗng nhiên một tiếng quát lạnh truyền đến, đằng trước hiện ra một thân hình Ác thú, có hai đầu, bốn con mắt nhìn chằm chằm Cổ Trần và Phi Hồng.

Thân thể của nó cao lớn, cao mấy chục trượng, đứng ở trước mặt giống như một ngọn núi nhỏ, hai cái đầu hung dữ nhe răng, nhễu nước miếng.

- Đi vào Tử thành nhất định phải giao ra một nửa sinh mệnh.

Con sinh vật này mở miệng nói ra một câu, ánh mắt mang theo một loại uy hiếp và dữ tợn, giống như chỉ cần Cổ Trần mở miệng từ chối là nó sẽ nhào lên xé nát hắn.

- Một nửa sinh mệnh?Cổ Trần ra chiều đăm chiêu.

Hắn nhìn bên trên cửa thành quả nhiên có khắc hai nét chữ kỳ dị, rõ ràng hắn không biết loại chữ này nhưng hiểu được ý nghĩa trong đó.

Tử thành!Đây là một tòa thành chết, sinh vật ở bên trong là các loại sinh vật kỳ lạ mà cường đại bị trục xuất đến đây, có loại sinh vật chưa từng gặp.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận