Ta Man Hoang Bộ Lạc


Nhưng bóng dáng ánh chiếu ra rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng, có sương mù bao phủ, dù là tồn tại cường đại này cũng không thể làm nó hiện rõ ra.

- Hơi thở của Nhân tộc, hắn là ai?Đôi mắt kia lộ ra một chút ngạc nhiên nghi ngờ, hiển nhiên rất ngoài ý muốn.

Sức mạnh Cửu Thiên ở đây thế mà bị Nhân tộc này phong ấn, phá vỡ, là hắn mở ra đường hầm, quả thực không tin nổi.

Vị tồn tại chưa biết này kinh ngạc nói:- Người này là ai, trong Nhân tộc khi nào xuất hiện nhân vật cường đại như vậy? Sức mạnh Cửu Thiên mà cũng bị phá vỡ phong ấn?- Mặc kệ là ai, đường hầm mở ra, ngô, tự do.

Vị cường giả chưa biết đang ẩn tàng chợt cười lớn, hơi thở cường đại tràn ngập, định phá vỡ Thiên lao trực tiếp lao ra Trục Xuất Chi địa, giết vào Thượng giới.

- Không được!Giây sau, bóng dáng đáng sợ kia khựng lại, nguyên Thiên lao như đông lại.

Nó rơi vào trầm tư, trong đôi mắt xẹt qua vô số hình ảnh, cuối cùng bình ổn lại.


- Ngô cứ ra ngoài thế này sẽ bị Cửu Thiên tấn công, không có lợi.

Tồn tại chưa biết kia suy tư một phen, nhe răng cười nói:- Đánh thức mấy tên khờ ngủ say trong Trục Xuất Chi địa, xúi chúng nó đi xung phong.

- Ưm, đánh thức luôn mấy tên ngủ say, khuấy động Cửu Thiên Thập Địa!Rào rào!Nói xong, tồn tại chưa biết này lặng lẽ ẩn đi, biến mất không thấy, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Nó ẩn tàng ở tận cùng Thiên lao, thật ra là vì luôn chờ đợi cơ hội trốn chạy ra ngoài, hiện tại rốt cuộc có cơ hội.

Nhưng nó rất cẩn thận, không vội vàng ra ngoài, mà là muốn những tồn tại cường đại ngủ say khác cùng nhau xâm nhập Thượng giới.

Làm vậy mới có thể ứng đối công kích của Cửu Thiên, nếu không thì lỡ nó ngớ ngẩn xông ra, chắc chắn bị Cửu Thiên đập tan nát ngay phút đầu tiên.

Dù sao Cửu Thiên giám thị ở đây biến mất, bị Nhân tộc Cổ Trần này phong ấn, bài trừ, tất nhiên đã kinh động Cửu Thiên, cho nên hiện tại ra ngoài là hấp dẫn hỏa lực.

Bên kia, Cổ Trần đang chạy đi bỗng tạm dừng, kinh ngạc ngừng lại.

- Sao thế Thiên Đế?Phi Hồng khó hiểu nhìn hắn, tại sao đột nhiên dừng.

Cổ Trần không nói chuyện, nhíu mày, xoay người nhìn phương hướng Thiên lao, lộ ra một chút nghi hoặc.

“Kỳ lạ, mới vừa rồi tại sao cảm giác bị nhìn ngó?”Trong đầu Cổ Trần vụt qua một ý niệm.

Mới vừa rồi có một sức mạnh ngược dòng hắn, dòm ngó hắn, nhưng bị hắn bản năng dùng mệnh vận che đậy, thậm chí dùng một loại sức mạnh Thiên Đạo trong linh hồn che lấp.

Thế này mới không bị phát hiện, nhưng điều này dẫn tới Cổ Trần chú ý và cảnh giác.


Cổ Trần lặng lẽ suy tư”“Là ai? Hay là Cửu Thiên Thượng giới dòm ngó? Hoặc là! ?”Hắn không nghĩ thông, không rõ ràng là ai mới vừa rồi dòm ngó mình, nhưng đã bị chém đứt che đậy hết thảy, không có biện pháp ngược dòng đến chỗ hắn.

Suy tư một phen, Cổ Trần suy đoán có lẽ là Cửu Thiên phát hiện, nhưng cũng có thể là tồn tại cường đại khác nhận ra biến hóa của Thiên lao.

Có lẽ là tồn tại cường đại nào đó ở sâu trong Thiên lao, chẳng qua lúc trước Cổ Trần không phát hiện ra, bây giờ ngẫm lại nhất định là Thiên lao mở ra đã kinh động nó.

“Mặc kệ, đi Thiên Khư trước.

”Cổ Trần không nghĩ thông, đơn giản không nghĩ nữa, nhanh chóng đi Thiên Khư một chuyến, xác nhận rồi mới chấp hành bước tiếp theo được, hoàn toàn mở ra Trục Xuất Chi địa.

Cổ Trần thậm chí muốn chặt đứt ngăn cách của Trục Xuất Chi địa, khiến nó lại quay về Thượng giới, Cửu Thiên Thập Địa hoàn chỉnh thì mới dẫn phát một trận đại loạn.

- Đi!Cổ Trần không có giải thích, tăng nhanh tốc độ, cuốn lấy một luồng tiên quang phá vỡ Hỗn Độn, dọc đường đi kinh động rất nhiều sinh vật cường đại.

Chẳng qua không có sinh vật nào dám lại đây ngăn trở, bởi vì Cổ Trần phát ra hơi thở quá cường đại, khiến những sinh vật này cảm thấy uy hiếp.

Huống chi trên người của hắn sót lại hơi thở của các loại sinh vật, đó là chút hơi thở sót lại sau khi bị giết, kinh sợ sinh vật khác không dám tới gần.


Cứ như thế, Cổ Trần dọc đường đi đều rất bình yên, cho dù gặp được một ít sinh vật cũng né qua hắn, không mon men tới gần.

Điều này khiến Phi Hồng kinh thán liên tục, không thể không bội phục vị Thiên Đế Cổ Trần này.

Nhìn xem, những sinh vật này hiển nhiên e sợ Cổ Trần.

- Grừ grừ! Lúc này, trong ngực phát ra tiếng rên khẽ, Hỗn Độn hồ tỉnh dậy.

Lông trên người nó bay rối, giống như từng cục sương mù Hỗn Độn bao phủ, mười cái đuôi nhẹ đung đưa cuốn lấy từng đợt luồng khí Hỗn Độn.

Cổ Trần kinh ngạc nhìn nó:- Vật nhỏ, ngươi nhận ra cái gì?Dường như con Hỗn Độn hồ này nhận ra cái gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận