Cổ Trần hơi giật mình hỏi:- Ý của ngươi là, mới vừa rồi không chỉ cảm ứng một cái, còn có hơi thở của Mẫu sào khác?Hắn xác nhận một lần nữa:- Chín Hỗn Độn Mẫu sào khác không phải Vạn Thú sào?Chỉ thấy Hỗn Độn hồ nhẹ gật đầu, biểu thị khẳng định.
Trong Thiên Khư còn cất giấu một Mẫu sào khác, khiến Cổ Trần tương đương ngoài ý muốn, không ngờ rằng trong Trục Xuất Chi địa thế nhưng cất giấu hai Mẫu sào.
Chín Hỗn Độn Mẫu sào ở thời kỳ Hỗn Độn Khởi nguyên xa xưa, nơi này còn có hai cái, một Vạn Thú sào thì lúc trước đã gặp qua, Cổ Trần trộm được Hỗn Độn hồ trong đó.
Hiện tại lại gặp phải một cái, sẽ là cái nào trong chín Mẫu sào?- Vạn Thú sào ở bên trong, mà nơi này còn có Hỗn Độn Mẫu sào khác?Phi Hồng cũng giật nảy mình, có chút hoảng sợ, ánh mắt nhìn Cổ Trần đã đổi khác.
Nàng cảm thấy vị Thiên Đế Cổ Trần này rất là ‘cái kia’, tại sao luôn gặp phải thứ mà người khác muốn gặp cũng khó tìm thấy?- Chúng ta đi vào, ta thật muốn nhìn xem Mẫu sào khác giấu trong nơi này là cái gì.
Cổ Trần trầm mặc thật lâu sau, trực tiếp cất bước đi tới, muốn bước vào trong Thiên Khư.
Bùm!Vừa bước vào Thiên Khư, chợt thấy một mảnh phế tích khổng lồ ập vào mặt, mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa, thế không thể đỡ.
Đó là một mảnh thế giới phế tích.
- Thế giới phế tích?Cổ Trần đôi mắt sâu thẳm nhìn phế tích khổng lồ ập vào mặt, đó là một mảnh thế giới.
Dưới phế tích chôn giấu một mảnh thế giới từng phồn hoa nay đã héo tàn, hóa thành thế giới phế tích.
Nó đã mục nát không chịu nổi, hoàn toàn không còn chút xíu sức sống và căn nguyên, là một thế giới cạn kiệt, đổ nát.
Nhưng dù là một mảnh phế tích thì khi nó lao tới vẫn có sức sát thương đáng sợ, người bình thường, thậm chí là Thần Linh đều sẽ bị thương.
- Phá!Cổ Trần vung tay tung cú đấm, quyền ý cường đại bộc phát.
Chợt nghe tiếng nổ, toàn bộ thế giới phế tích nổ tung, từ chính giữa xuyên thủng qua mảnh thế giới phế tích này.
Cổ Trần mang theo Phi Hồng một đường xuyên qua thế giới phế tích, nhìn thấy đều là héo tàn, mục nát, trung tâm căn nguyên của thế giới đã sớm biến mất.
Không rõ là tự nhiên khô cạn hay căn nguyên bị tách khỏi thế giới, tóm lại phế tích là phế tích, không có bất cứ giá trị.
Rào rào!Một đường xuyên qua phế tích, Cổ Trần và Phi Hồng vào trong Thiên Khư, nhìn thấy từng mảnh thế giới phế tích hoang tàn.
Chúng nó chồng chất đan vào nhau, có cái va chạm nhau sản sinh tai họa diệt thế, rồi cùng nhau tan biến thành hạt bụi.
- Nơi này quả thực là phần mộ của thế giới.
Phi Hồng vẻ mặt khiếp sợ xem mọi thứ trước mắt, trong lòng rung động vô cùng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình cảnh như vậy, một đống thế giới héo tàn mục nát lơ lửng ở nơi đó, chồng lên, chất đống, như từng mảnh xác thế giới, bị chôn vùi.
Giống như là bãi tha ma thế giới, chôn vùi vô số thế giới, tràn ngập hơi thở trống vắng, thê lương.
- Chúng nó cũng từng huy hoàng, đáng tiếc! Cổ Trần lắc đầu, trong lòng có cảm xúc kỳ diệu.
Thế giới cũng sẽ mục nát, héo tàn, biến thành một mảnh phế tích, huống chi là chúng sinh vạn vật?Trên đời này, có cái gì có thể vĩnh hằng?Óc Cổ Trần lóe tia sáng, nhìn Hỗn Độn hồ trong ngực, mở miệng hỏi:- Vật nhỏ, ngươi cảm ứng hơi thở nằm ở phương hướng nào?Chỉ nghe Hỗn Độn hồ kêu ư ử, huơ móng vuốt chỉ hướng phía trước, nó cảm ứng được hơi thở ở phương hướng đó.
Hỗn Độn hồ cảm ứng hơi thở của hai Hung sào, thậm chí một bên có hơi thở của đồng loại, khiến Cổ Trần rất hoài nghi phải chăng bên trong Vạn Thú sào có một con Hỗn Độn hồ tương tự?- Phi Hồng, nàng theo sát!Cổ Trần dặn dò một tiếng, tiên quang đan xen toàn thân hắn, hóa thành một chiếc thuyền nhỏ phá vỡ hư không, xuyên qua trong Thiên Khư.
Hắn cưỡi thuyền nhỏ bằng tiên quang xuyên qua kẽ hở các thế giới phế tích, gặp chướng ngại liền một đấm đánh xuyên.
Dọc đường đi, không gặp phải bất cứ nguy hiểm, càng không có bất cứ sinh linh tồn tại.
Nơi này chỉ có một đám thế giới phế tích trôi nổi, chồng lên, va chạm vào nhau rồi hủy diệt biến mất, kết thúc cuộc đời huy hoàng.
Thế giới diệt vong mang đến mãnh liệt đánh sâu vào, có uy hiếp to lớn, nhưng không tạo nhiều ảnh hưởng cho Cổ Trần.
Càng đi vào bên trong càng có thể cảm thụ được áp lực, giống như là một người thường đi vào một bãi tha ma, nhìn thấy vô số thi hài vậy.
Đi đến nơi này, dường như Cổ Trần đều cảm thấy từng đợt cảm giác áp lực, phế tích thế giới ám thị mạnh tâm lý và đánh sâu vào tâm linh con người.
Không cách nào tưởng tượng, nơi này tại sao có nhiều thế giới phế tích như vậy, tại sao sẽ rơi vào nơi này, chẳng lẽ bên trong có cái gì đặc biệt?.