Ta Man Hoang Bộ Lạc


Lão Vu Chúc biết thành tựu của Cổ Trần ở Man Hoang, nhưng cũng vì vậy mới cực kỳ khiếp sợ.

Bởi vì trong dự đoán của lão, Cổ Trần nhiều nhất là phát triển Nhân tộc đến tình trạng mạnh cỡ trăm tộc thôi, không ngờ trực tiếp đánh bại Thần tộc, tiêu diệt trăm tộc, một hơi lên đỉnh.

- Lão già, lão đang làm gì vậy? Mới vừa rồi ta cảm ứng được một lũ hơi thở của lão để lại, giờ bốn thiên xuất hiện, lão tính giải quyết ra sao?Cổ Trần có chút bực bội, lão già thối này lại định hố hắn nữa sao?Lúc nãy Cổ Trần tính rời đi, tạm thời không muốn đối đầu với Cửu Thiên, dù sao chính mình còn đang trong giai đoạn tích lũy trưởng thành, bây giờ mà đụng độ thì còn quá sớm, bị phát hiện thì tiêu.

Nhưng mới vừa rồi hắn đột nhiên cảm ứng được một lũ hơi thở, đúng là lão Vu Chúc cố ý thả ra, mục đích là khiến hắn ở lại.

- Đừng lo lắng.

Lão Vu Chúc vẻ mặt bình tĩnh, bá khí nói:- Mới có bốn tên, làm thịt là được, vừa lúc tặng món quà gặp mặt cho ngươi.

Nói xong lão Vu Chúc đánh giá Cổ Trần, vui mừng nói:- Tiểu tử nhà ngươi có thể đi đến bước này không dễ dàng, cũng ra ngoài dự liệu của chúng ta.


- Còn nữa, ngươi khai sáng đại đạo tiên lộ đã sớm là kẻ địch của chúng thần, là tử địch với Cửu Thiên, ngươi hãy nhớ rõ điều đó.

Lão Vu Chúc nghiêm túc nhắc nhở một câu, Cổ Trần mở mang đại đạo tiên lộ là cắt đứt đường của chúng thần, càng suy yếu sức mạnh của Cửu Thiên.

Lão Vu Chúc cười nhạt, nhìn Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên:- Ngươi nghĩ tại sao hôm nay có bốn thiên buông xuống? Đều là vì ngươi.

Cổ Trần kinh ngạc, nhìn thoáng qua bốn vị thiên cao cao tại thượng Thượng Thương, Hạo Thiên, U Thiên, Thanh Thiên, dường như lão Vu Chúc nói đúng sự thật.

Bọn họ thật ra đến vì hắn.

Sắc mặt Hạo Thiên khó coi, đôi mắt lạnh như băng, lộ ra sát khí đậm đặc:- Lại là con khỉ nhà ngươi, luôn đối nghịch với thiên.

Thượng Thương, Thanh Thiên, U Thiên cũng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Đại Vu Chúc, lão nhân này là một lão già khiến bọn họ nhức đầu nhất.

Bọn họ rất hận lão Vu Chúc, bởi vì lão luôn đối nghịch với Cửu Thiên, hơn nữa mỗi một lần đều khiến chúng nó mặt xám mày tro.

Cổ Trần nhíu chặt chân mày, có chút nghi hoặc:- Lão già, lão nói bọn họ đến là vì giết ta?Không thể nào, Cổ Trần nhìn thoáng qua đại mộ, hỏi:- Chẳng lẽ không phải bọn họ đến vì đại mộ sao?Lão Vu Chúc khoát tay:- Không không, đấy chỉ là một ngoài ý muốn.

Lão nhe răng cười nói:- Tòa đại mộ thật ra là ngoài ý muốn, chúng ta vốn có kế hoạch bắt giữ phó thể của Cửu Thiên, nhưng bởi vì ngươi mà lỡ thả đại mộ ra.

- Vì ta?Cổ Trần nghe vậy không vui nói:- Lão già, đừng vu oan cho ta, đại mộ mở ra chẳng dính dáng gì ta.

Lão Vu Chúc cười gian, Cổ Trần bị nhìn nổi da gà, lão mới nói:- Tiểu tử, ngươi đừng phủ nhận, là ngươi xé rách phong ấn bên trong Thiên Khư, còn có! thôi bỏ đi, tóm lại là ngươi thả ra.


Lão Vu Chúc nói với vẻ mặt khẳng định, khiến Cổ Trần buồn bực, chính mình thật sự thả ra đại mộ.

Không thể nào.

Lão Vu Chúc bỗng nhiên bí hiểm cười nói:- Đừng nghĩ nữa, hôm nay lão già tặng một món quà lớn cho ngươi.

Cổ Trần nghe vậy không để ý, ngược lại trợn trắng mắt:- Quà lớn hả, lão không hố ta đã là may rồi, sao ta cảm giác hôm nay sẽ bị lão hố?- Tiểu tử, ngươi làm ta đau lòng quá.

Lão Vu Chúc hai mắt rưng rưng lệ đau lòng nói:- Đây là một phân thân mạnh nhất của lão già, vì chuẩn bị món quà lớn này cho ngươi mà lão đã chuẩn bị tan biến.

- Còn ngươi thì sao, nỡ lòng nào nói ra lời như thế, đau lòng quá, hic!Lão nhân này nói rồi khóc toáng lên, khóc thật, Cổ Trần trợn mắt há hốc mồm nhìn, suýt ói ra máu.

Không ngờ, lão già này là một phân thân, lúc trước còn nói bản thể bị Cửu Thiên trục xuất, thì ra vẫn là một phân thân.

Cổ Trần câm nín, khóc dở cười nói:- Lão già, rốt cuộc lão có mấy phân thân?Đại Vu Chúc nhe răng cười nói:- Không nhiều gì, cỡ tám trăm, một nghìn thôi.

Ngươi không biết, thiên là giết mãi không chết, lão già bất đắc dĩ chỉ có thể sáng tạo ra bí pháp này.


- Vì bắt giữ phó thể của Cửu Thiên, lão già hao phí quá lớn, phân thân chế gần hết, có bị phong ấn, có bị thiên bắt đi, có bị nhốt lại.

- Cái thân hiện tại này thì bị trục xuất tại đây.

Lão Vu Chúc nói xong khoát tay nói:- Được rồi được rồi, bớt nói nhảm đi, làm việc chính đã.

- Ra tay!Một tiếng hét lớn, không đợi Cổ Trần phản ứng lại, chợt thấy giữa hư không dâng lên từng vòng sáng.

- Phong Thiên!Chỉ thấy toàn thân Đại Vu Chúc tỏa sáng, vung cốt trượng vạch một cái, đầy trời lấp lánh hoa văn đan xen, hóa thành một đại trận khủng bố.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận