Thấy đại trận đó, Cổ Trần rất bất ngờ, không ngờ là đại trận phong thiên.
Hạo Thiên hờ hững nhìn lão Vu Chúc, vẻ mặt lạnh lùng, sát ý cực kỳ đậm đặc:- Con khỉ, vô dụng.
Lão Vu Chúc huơ cốt trượng trong tay, khinh thường nói:- Ngươi nhìn xem cái này có phải là xương cốt của ngươi không, lấy xương Hạo Thiên cốt làm thành quyền trượng, dùng khá tiện tay.
- Phong Thiên trận tầm thường không nhốt được ngô!Thượng Thương mở miệng, ngữ khí hờ hững không mang chút dao động, giống như căn bản không để trong lòng.
Thanh Thiên, U Thiên ở một bên cũng lộ vẻ cười nhạt.
Nhưng Cổ Trần phát hiện Thanh Thiên hơi kỳ kỳ, lúc trước ở thế giới Man Hoang đã bị đánh chết rồi, tại sao còn tồn tại?Cổ Trần nghi hoặc nói thầm một câu:- Không lẽ! Cửu Thiên đều là giết không chết?Lão Vu Chúc ở một bên vừa lúc nghe được, cười nói:- Lẽ nào tiểu tử nhà ngươi không biết Cửu Thiên là giết không chết? Bốn tên trước mắt đều chỉ là phó thể của bọn họ, giết một lần lại xuất hiện một lần nữa.
- Lúc trước ở Man Hoang, Thanh Thiên và Thượng Thương tranh chấp một phó chủ thể, nhưng bị ngươi giết, chỉ có thể lại một lần nữa dựng dục, Thanh Thiên trước mắt chỉ là một phó thể.
Lão Vu Chúc nói xong chỉ hướng bốn tên Thượng Thương, Thanh Thiên, U Thiên, Hạo Thiên ở trước mắt, nói:- Nói chính xác ra thì bọn họ đều là phó thể, giết không chết, bị giết rồi rất nhanh sẽ lại xuất hiện.
Cổ Trần nhíu mày hỏi:- Vậy giết bọn họ có ý nghĩa gì? Bản thể của họ ở đâu?Như vậy mà vẫn không giết chết được thì có ý nghĩa gì?- Bản thể của họ ở! Sắc mặt lão Vu Chúc nghiêm nghị, đang định nói chuyện thì bỗng biến sắc, ngẩng đầu nhìn trong hư vô vô hình, dường như kiêng dè cái gì.
- Không thể nói, bản thể thật sự của Cửu Thiên đều ở một chỗ, ngươi chỉ cần biết rằng không thể nhắc đến nơi đó, một khi bị nhắc tới sẽ lập tức đánh thức chúng nó.
Lão Vu Chúc ám chỉ:- Đây là món quà lớn mà ta tặng cho ngươi, chúng ta giết không chết bọn họ, nhưng ngươi thì khác.
- Khi ta biết ngươi ở Man Hoang chém Thượng Thương, diệt Thanh Thiên thì bỗng hiểu rằng ngươi có thể làm được điểm này.
Nói đến đây, lão Vu Chúc tạm dừng, sâu thẳm nhìn Cổ Trần, bộ dạng nghiêm túc.
- Trước mắt, bốn phó thể của thiên trước mắt là quà gặp mặt mà lão già tặng cho ngươi, thiên khác không đến được, bị vây khốn.
Lão Vu Chúc nói xong, cả người tỏa ra vô lượng ánh sáng, từng lũ tiên ngân đan xen.
Lão gật đầu cười nói với Cổ Trần:- Tiểu tử, nhờ ngươi mở mang đại đạo tiên lộ, khiến các Chí Tôn Nhân tộc nhìn thấy con đường phía trước và hy vọng.
- Đây là món quà lớn mà lão già và tám trăm Chí Tôn Nhân tộc chuẩn bị cho ngươi.
- Phong Thiên!Ầm!Chỉ nghe một tiếng hét lớn, cả người lão Vu Chúc hóa thành nguồn sáng, tiên quang dày đặc lấp lánh, từ trong Chí Tôn thành bắn ra các tia sáng chóa lòa.
Những ánh sáng này đại biểu cho một vị Chí Tôn Nhân tộc, có tám trăm tia sáng rực rỡ chiếu sáng Hỗn Độn, thắp sáng bóng tối trên Giới hải.
Lão Vu Chúc hiến tế chính mình, hiến tế thân thể này, dung hợp vào Phong Thiên đại trận, vây khốn bốn thiên Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên.
- Con khỉ!- Ngô chắc chắn giết ngươi!Bốn thiên Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên bị phong ấn, không cách nào động đậy.
Trong tình huống lão Vu Chúc hiến tế bản thân, kết hợp sức mạnh của tám trăm Chí Tôn Nhân tộc phong lại thiên.
- Nghịch Loạn m Dương, Thì Không Điên Đảo!- Ha ha ha ha ha ha! Cửu Thiên, ngày tàn của các ngươi không xa, Thiên Đế, chúng ta đợi ngươi!Trong Hỗn Độn quanh quẩn âm thanh của lão Vu Chúc thật lâu không ngừng.
Chỉ thấy, đầy trời trận văn đan xen lấp lóe, hóa thành từng sợi xích trật tự khóa lại Thượng Thương, Hạo Thiên, Thanh Thiên, U Thiên.
Phong thiên!Lão Vu Chúc lấy cái giá là hiến tế chính mình, tập hợp tám trăm Chí Tôn Nhân tộc làm ra Phong Thiên đại trận, nghịch chuyển âm dương, điên đảo thời không.
- Không đúng!Trái tim Cổ Trần thít chặt, cảm thấy chút bất an.
Bùm!Giây sau, đại mộ sản sinh biến hóa, bên trong đại mộ bỗng tuôn ra sức mạnh bàng bạc, nháy mắt rót vào trong đại trận.
- Lấy Cửu Thiên làm mồi dẫn, thời không nghịch chuyển, mở!Trong vô hình, một âm thanh truyền khắp Hỗn Độn Giới hải, dẫn phát thời không hỗn loạn.
Cổ Trần trợn to mắt, bỗng nhiên nhận ra chính mình bị lão Vu Chúc hố.
- Lão già thối, lão hố ta? !Cổ Trần vừa kinh vừa giận hét lớn, chợt nhận ra được vấn đề nằm ở đâu, bị hố.
Quả nhiên, lão già thối lão Vu Chúc vẫn xấu như vậy, sơ sẩy một cái lại bị hố một lần.
Ầm!.