Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần răn dạy khiến Hỗn Độn hồ ra vẻ tội nghiệp, hai mắt rưng rưng lệ nhìn hắn, giống như đang nói ta biết rồi.

- Grừ! Hỗn Độn hồ khẽ kêu, tội nghiệp gật đầu biểu thị ghi nhớ.

Cổ Trần thế này mới vừa lòng cười cười, khiến trong và ngoài thành một mảnh tĩnh mịch, không có một sinh linh dám nói chuyện, dù là mấy chục Bán Thần bên ngoài thành cũng sợ hãi đứng ngây người.

Hai cường giả cấp Thần Thoại Song Đầu Ma Linh, Tinh Hống cứ thế mất đi, bị Hỗn Độn hồ trong ngực Cổ Trần một hơi nuốt chửng.

Xích Diễm đứng sau lưng nhìn mà lòng lạnh lẽo, ánh mắt xem Hỗn Độn hồ tràn ngập kính sợ, không chỉ riêng chủ nhân cường đại, ngay cả một con thú cưng cũng mạnh vượt sức tưởng tượng.

- Được rồi, kế tiếp giao cho nàng xử lý, cố gắng nhanh chóng giải quyết.

Cổ Trần nói xong xoay người bước đi, không quay đầu lại, chỉ để lại Xích Diễm giải quyết chuyện sau đó, làm như thế nào thì phải xem năng lực của nàng, coi như một loại thử thách.


Xích Diễm cung kính cảm tạ:- Vâng thưa tôn thần.

Sau khi Cổ Trần đi, Xích Diễm mới ung dung đứng lên, trên mặt lập tức đổi sang nét mặt ác nghiệt, sát khí đằng đằng nhìn hai quân đoàn bên ngoài.

- Ma Linh, Tinh Hống đã chết, các ngươi còn không đầu hàng?Xích Diễm một tiếng quát lạnh, đánh thức hai quân đoàn ngây người ở bên ngoài.

Hai bên đứng đó ngó nhau, trong một chốc không biết làm sao.

Thần Linh của họ bị ăn mất, chỉ còn lại đám thuộc hạ, cả đám Bán Thần ngó nhau đắm đuối, rồi cùng nhau hút ngụm khí lạnh.

- Xong rồi!- Thần Linh đã chết!- Chúng ta hãy đầu hàng đi!Có Bán Thần đề nghị, đầu hàng cho rồi, dù sao biểu hiện vừa rồi của Cổ Trần quá kinh người, hoặc nên nói là một con thú cưng đã khủng bố như thế, dọa sợ bọn họ.

Chỉ trong khoảnh khắc suy nghĩ, hai quân đoàn Thần Linh ở ngoài thành lập tức tan tác, không có chút sức mạnh đối kháng.

- Chúng ta đầu hàng!- Kính chào Xích Diễm thần!Ngoài thành, trong hai quân đoàn, mấy chục Bán Thần dẫn đầu cùng nhau quỳ một gối, biểu thị trung thành, đầu hàng, làm ra quyết định rất chính xác.

Tên ngốc mới sẽ phản kháng, Thần Linh bên mình bị thú cưng của người thần bí ăn thịt, ai dám càn rỡ nữa?Quả nhiên, không tốn nhiều sức lực, Xích Diễm đã trực tiếp thu phục, chỉnh đốn đại quân của hai vị Thần Linh Song Đầu Ma Linh, Tinh Hống.

Cộng lại có ba mươi vạn sinh linh cấp Thánh giả làm quân đoàn, binh sĩ, có thể nói là tồn tại vô địch ở Hạ giới.

Tiếc rằng trong Thượng giới thì chẳng đáng gì, có thế lực cường đại thậm chí lấy Thần Linh làm binh sĩ, tổ hợp một đại quân Thần Ma vô địch.

Xích Diễm chẳng tốn chút sức đã thống nhất Ma Vụ Tinh vân khống chế toàn bộ sức mạnh, sinh linh trong tinh vân.


Sắp xếp xong việc, Xích Diễm vội vã quay về, đi vào đại điện phủ thành chủ trong Xích Diễm thành, trông thấy Cổ Trần chờ tại đây.

- Xin chào tôn thần, may mắn không làm nhục mệnh, đã thu phục tất cả sức mạnh của Ma Vụ Tinh vân!Xích Diễm vẻ mặt phấn chấn báo cáo thu hoạch, Ma Vụ Tinh vân đã rơi vào tay nàng.

Sinh linh ở đây không nhiều, nhưng cũng không ít, có cỡ hơn ba trăm vạn sinh linh các loại sinh sống trong Ma Vụ Tinh vân.

Trong đó, ba đại quân Thần Linh hợp thành một, có ba mươi vạn Thánh giả làm quân đoàn Thần Linh dự bị, năm mươi mốt vị Bán Thần làm tướng lĩnh dưới tay.

Đội sức mạnh này đã khá tốt, ít nhất trong tám tinh vân Thần quốc nơi đây thì thực lực xếp vào hàng đầu.

Cổ Trần gật đầu, ngữ khí bình tĩnh không dao động:- Không quá tệ.

Hắn nhìn Xích Diễm, nói:- Ta muốn nàng cố gắng nhanh chóng nhất thống tám đoàn tinh vân, hợp thành một, nàng làm được không?- Cái đó! Xích Diễm ngẩn ngơ, trong lòng có chút chấn động, nhưng trả lời thành thật.

Chỉ nghe nàng nói:- Tôn thần, chỉ dựa vào thực lực của một mình ta thì không thể nào thực hiện, trừ phi có tôn thần ra tay mới có thể làm được.

Xích Diễm nói xong, đầy ẩn ý nhìn Hỗn Độn hồ trong ngực Cổ Trần, ý tứ rất rõ ràng, có Cổ Trần hoặc là Hỗn Độn hồ ra tay mới dễ dàng thành công.


Cổ Trần chọt lông Hỗn Độn hồ, lẩm bẩm:- Vật nhỏ, ngươi cũng nên phát huy tài năng của mình, không thể luôn lười biếng, như vậy thì nuôi ngươi không nổi.

- Đi đi, ta muốn ngươi thống nhất Loạn Tinh hải, không làm được thì đừng về gặp ta.

Cổ Trần nói xong ném Hỗn Độn hồ từ trong ngực mình ra, xoay người biến mất trong đại điện.

- Grừ grừ! chủ nhân! đừng bỏ lại ta!Hỗn Độn hồ kinh hoàng hoảng loạn nhào lên, phát ra tiếng hú chói tai, tiếc rằng vồ hụt, Cổ Trần đã mất đi tung tích.

Trong đại điện chỉ để lại một Xích Diễm sững sờ không nói nên lời, một con Hỗn Độn hồ đau lòng tuyệt vọng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận