Vu Cửu vừa nghe lập tức gật đầu đồng ý:- Được, theo lời của Cổ tôn, rời đi trước đã.
Khi Vu Cửu xoay người thấy Tinh linh điều khiển mười viên hằng tinh cắn nuốt vị Thiên Thần cuối cùng thì trong lòng không kiềm được giật nảy mình.
- Thượng Thiên Thần Ma, còn là Tinh linh hiếm thấy?Vu Cửu tràn đầy kinh thán nói.
Nàng cũng không ngờ rằng chính mình sẽ trông thấy một vị Tinh linh, thật ra Thượng Thiên Thần Ma vốn hiếm hoi, huống chi còn là Tinh linh cực kỳ hiếm thấy.
Quan trọng nhất là, Tinh linh là được Cổ Trần mang đến, hiển nhiên là hắn thu phục.
- Tiểu Tinh, ăn no nhanh chóng trở về!Chỉ thấy Cổ Trần nói xong vẫy tay một cái.
- Chủ nhân, tới liền!Tinh linh vui vẻ hét to, mười viên hằng tinh cùng run lên, Tinh linh lập tức cấp tốc thu nhỏ, hóa thành một chuỗi hạt châu lại tròng vào cổ tay của Cổ Trần.
Trông thấy cảnh này, mắt Vu Cửu bắn ra tia sáng, kinh thán, khâm phục nhìn Cổ Trần, trong lòng cực kỳ bội phục.
Có thể thu phục Thượng Thiên Thần Ma, hàng phục nó thành một món bảo vật, có thể nói là kinh thế hãi tục.
- Grao!Lúc này, một tiếng rồng ngâm truyền đến, bừng tỉnh Cổ Trần và Vu Cửu.
Qua đó phát hiện đã quên một thứ, là Bát Hoang Hỏa long, tám con rồng lửa đang kéo một chiếc xe chiến xẹt qua trời sao, muốn chạy khỏi nơi này.
Chẳng qua bởi vì Cổ Trần đã thiết lập cấm chế, sớm giam cầm nơi này, hoàn toàn ra không được, cho nên Bát Hoang Hỏa long không thể trốn thoát.
- Suýt chút quên.
Cổ Trần cười cười, vươn tay chộp.
Ầm một tiếng chấn động, Bát Hoang Hỏa long cùng nhau run lên, phát ra từng tiếng gào rú, bị sức mạnh vô hình kéo qua.
Nhìn Bát Hoang Hỏa long trước mắt, mỗi con đều siêu khổng lồ, cả người rực cháy thần hỏa khủng bố, kéo một chiếc xe chiến cháy hừng hực.
Đây là xe chiến của Liệt Diễm Thần tướng, còn có một cây Hỏa Diễm Thần thương của hắn, Cổ Trần nhìn Bát Hoang Hỏa long và xe chiến, chiến thương, trong lòng suy tư.
- Cổ tôn định xử lý mấy thứ này thế nào?Vu Cửu mở miệng hỏi thăm.
Nàng nhắc nhở:- Những thần binh này đều có cấm chế, nếu chạm vào sẽ dẫn đến cường giả của Đại Xích Thiên truy sát.
- Ta biết.
Cổ Trần gật đầu, tự nhiên rõ ràng điểm này.
Trong lòng hắn vốn muốn hủy đi, luyện một lò, nhưng suy nghĩ một hồi lập tức đổi ý, có lẽ giữ lại có ích.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng phong ấn chung với Bát Hoang Hỏa long, thu vào trong tiên đỉnh để đó, chờ rảnh rỗi xử lý sau.
- Mời Cổ tôn.
Vu Cửu mang theo Cổ Trần đi tới trước tinh vân nhỏ, xuyên qua tinh vân.
- Kính chào tôn giả!Mới đi vào, chợt thấy mấy trăm nam nữ già trẻ cùng nhau vái chào, tràn đầy cung kính cảm tạ.
- Mọi người đều đứng lên đi.
Cổ Trần nhẹ gật đầu, giơ tay nâng lên tất cả mọi người.
Mấy trăm người trước mắt là Nhân tộc còn sót lại ẩn giấu trong tinh vân nhỏ này, cầm đầu là bà lão Vu Cửu, một vị Chí Tôn Nhân tộc.
Trong mấy trăm người có vài vị Thánh chủ, ai nấy tóc trắng xoá, đều là một đám lão nhân, là tộc nhân dưới tay của Vu Cửu.
Trong đó còn có một ít nam nữ trẻ tuổi, một số trẻ con, đều có hơi thở phi phàm, Cổ Trần nhìn thoáng qua liền nhìn thấu bọn họ sinh ra trong Thượng giới.
Cho nên, trong thân thể ẩn chứa hơi thở riêng của Thượng giới, thiên phú tiềm lực mạnh hơn Nhân tộc bình thường ở Hạ giới nhiều.
Hơn nữa bọn họ trời sinh cực mạnh, vừa chào đời đã là Thiên Nhân, điều này đại biểu cho bọn họ có khởi điểm rất cao, nhưng cũng bị hạn chế rất lớn.
Bởi vì vừa chào đời đã là Thiên Nhân, khiến bọn họ mất cơ hội và mài giũa bắt đầu lại từ đầu, tu luyện từng bước lớn lên.
Cổ Trần thấy thế âm thầm lắc đầu, trong lòng thở dài, cảm giác Nhân tộc xuống dốc đến mức này, trong lòng hơi khó chịu.
Cổ Trần mở miệng hỏi một câu:- Vu lão, tiếp theo các ngươi có tính toán gì?Bước tiếp theo là không thể ở lại đây nữa, nhất định phải cố gắng nhanh chóng rời đi, nếu không thì sẽ có tai họa lớn hơn nữa buông xuống nơi này.
Lần này là Liệt Diễm Thần tướng, khó tránh lần sau sẽ là Thần chủ đến.
Vẻ mặt Vu Cửu buồn bã, hơi bất đắc dĩ nói:- Đành rời khỏi đây trước.
Lòng Vu Cửu cay đắng, có ai muốn trôi giạt khắp nơi, ai mà không muốn có mảnh đất sinh tồn an toàn cho Nhân tộc?Nhưng ở Thượng giới làm gì có chỗ cho Nhân tộc sinh tồn?Cổ Trần thấy đám người trước mắt đều lộ biểu cảm buồn bã, lòng hắn hụt hẫng, đồng cảm với sự bất an, hoảng loạn, trôi giạt khắp nơi của họ.
Đó là cảm giác không có nhà, không có cảm giác an toàn, càng không có tương lai, không nhìn thấy hy vọng, chỉ có thể trốn trong bóng tối âm thầm kéo dài hơi tàn sống qua ngày.
- Trưởng lão, chúng ta còn có thể đi đâu?Một tiểu cô nương bỗng nhiên mở miệng, trong mắt lộ ra mờ mịt.
.