Ầm ầm một tiếng, yêu ảnh tan vỡ, nháy mắt tan rã thành hai người Đông Hoàng và Đế Tuấn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra vệt máu.
Hai người bị thương, bị phân thân Thiên Đế một chỉ đánh bị thương, sức mạnh hợp thể bị đánh tan làm họ tách ra.
Oong oong!Chuông của Đông Hoàng bay tới, Hà Đồ Lạc Thư phát ra ánh sáng chói lòa, lực lượng Tiên Thiên m Dương Ngũ Hành đan xen, diễn hóa một mảnh Hỗn Độn.
Ba món bảo vật cùng xây dựng thành một mảnh quầng sáng Hỗn Độn, chặn lại công kích đáng sợ của phân thân Thiên Đế, phá Thiên Đạo Nhất Chỉ.
- Chúng Sinh Vi Lao, Thiên Đạo Tù Lung!Đột nhiên, phân thân Thiên Đế lại lần nữa ra tay, ánh sáng đầy trời hội tụ, rũ xuống hóa thành một cái cũi to lớn, muốn giam cầm toàn bộ Yêu giới.
Nếu bị trúng chiêu này thì Đông Hoàng, Đế Tuấn đều phải bị tổn hại nặng, hai người liên tục thay đổi sắc mặt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Đông Hoàng muốn phát điên:- Đáng chết, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp đối kháng hắn sao?Lưu lạc Hỗn Độn hải mấy chục năm, lớn mạnh lên, vốn cho rằng có năng lực nghiền nát Cổ Trần, hiện tại lại bị đối phương đè đầu đánh.
Còn là hai người liên hợp nhưng vẫn không đánh lại người ta, có thể tưởng tượng trong lòng hắn nổi điên cỡ nào, bóng ma ám ảnh nặng.
Đế Tuấn thì bình tĩnh hơn nhiều, mắt bắn ra tia sáng, yêu khí ù ù, Hà Đồ Lạc Thư bay vòng quanh người không ngừng.
Hắn vẻ mặt dữ tợn, trong đôi mắt lộ ra tia dứt khoát, dường như đã có quyết đoán.
- Bổn tọa nguyện ý buông bỏ tự do, tôn Hạo Thiên chi ý!Đế Tuấn bỗng đan hai tay vào nhau giơ cao qua đầu, sắc mặt nghiêm nghị ngâm xướng cái gì, giống như đang gọi về tồn tại vĩ đại nào đó.
Thấy vậy, phân thân Thiên Đế đột nhiên cảm giác hơi nặng nề và nguy cơ, không ngờ Đế Tuấn gọi về một vị tồn tại vĩ đại nào đó.
Ầm!Vào thời khắc này, trong Hỗn Độn truyền đến tiếng gầm rú, thiên âm ù ù phá tan Hỗn Độn Giới hải lan đến, chớp mắt tới nơi.
Dao động này cực kỳ cường đại, mang theo hơi thở đáng sợ hùng hồn, tôn quý, chí cao.
Răng rắc!Sâu trong Hỗn Độn vỡ ra cái khe, Giới hải dâng lên con sóng vạn trượng hóa thành bàn tay to khủng bố vỗ mạnh xuống.
Bàn tay kia ẩn chứa một loại chí cao, tôn quý, mang theo vô thượng thiên uy của thiên địa chính khí.
- Hạo Thiên?Thiên Đế nheo mắt, bị sức mạnh đột nhiên xuất hiện làm giật mình.
Đó là một loại lực lượng của Hạo Thiên.
Không ngờ một trong Cửu Thiên, Hạo Thiên ra tay.
Phân thân Thiên Đế không kịp ngẫm nghĩ, trực tiếp đánh ra chiêu số mạnh nhất, nháy mắt dẫn động sức mạnh Thiên Đạo Man Hoang hóa thành một kích tuyệt thế đụng mạnh vào.
Bùm!Hai luồng sức mạnh đáng sợ va chạm, xé rách, dư ba mạnh mẽ tạo nên vô hạn cơn lốc Giới hải, dẫn phát động tĩnh lớn, hấp dẫn ánh mắt các phương.
Đùng!Chỉ nghe một tiếng nổ động trời, phân thân Thiên Đế bị đẩy lui, sức mạnh cường đại xé rách thân thể rách từng lớp, xung quanh dâng lên cơn lốc Hỗn Độn.
Rào rào!Giới hải nổi gợn sóng, sóng to ngập trời, từng vòng không khí cuốn sạch Hỗn Độn, dẫn phát động tĩnh lớn.
Xoẹt!Man Hoang, trong Thiên giới, Cổ Trần vốn bế quan tiềm tu bỗng nhiên mở to mắt, cảm thụ mối đe dọa mạnh mẽ đang đến gần Man Hoang đại thế giới.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, không kịp nghĩ nhiều, lắc người ra ngoài Giới bích Man Hoang, vừa lúc nhìn thấy cảnh phân thân Thiên Đế bị đánh đuổi.
- Có chuyện gì?Cổ Trần vẻ mặt nghiêm túc nhìn phân thân Thiên Đế, trông thấy hai bóng dáng đứng trong Hỗn Độn ở phía trước, Đông Hoàng và Đế Tuấn hấp dẫn hắn chú ý.
- Đông Hoàng?Hắn có chút kinh ngạc nhìn Đông Hoàng một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đế Tuấn.
Bên kia, phân thân Thiên Đế cảnh cáo nói:- Bản tôn, Yêu chủ Đế Tuấn dẫn Hạo Thiên đến, cẩn thận!- Hạo Thiên?Cổ Trần giật thót tim, thế này mới nhận ra sâu trong Hỗn Độn Giới hải có hơi thở hùng hồn không ngừng đến gần, nguy cơ càng lúc càng mãnh liệt.
Hơi thở kia đúng là lực lượng Hạo Thiên.
Lúc trước hắn đã thấy một lần, hiện tại lại gặp phải, trong lòng không kiềm được nghiêm túc.
Không ngờ rằng nhanh vậy lại đụng phải Hạo Thiên, càng không ngờ Yêu chủ gọi Hạo Thiên đến, hiển nhiên là vừa rồi không đánh lại phân thân Thiên Đế nên đành ra hạ sách này.
Vẻ mặt Đông Hoàng ác nghiệt nhìn Cổ Trần, nhe răng cười, trông như đã điên cuồng:- Cổ Trần, ngươi chết chắc rồi.
Cổ Trần cơ hồ thành tâm ma của Đông Hoàng, bây giờ thấy Hạo Thiên buông xuống, vừa lên đã làm Cổ Trần tháo chạy, trong lòng Đông Hoàng rất sung sướng.
Cổ Trần không quan tâm Đông Hoàng, ngược lại sắc mặt nghiêm túc nhìn trong Hỗn Độn Giới hải lan tràn hơi thở hùng hồn.
- Có cường địch?.