Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hơn nữa mấu chốt nhất là, tại sao Mệnh Vận Trường hà bị đông lại? Mệnh Vận ở trên chúng sinh chư thiên mà tại sao bị yên lặng chôn vùi trong năm tháng vĩnh hằng này?“Không đúng!”Rất nhanh, Cổ Trần phát hiện không thích hợp, Mệnh Vận Trường hà ở trước mắt rõ ràng bị chặt đứt, không phải hoàn chỉnh.

Một khúc Mệnh Vận Trường hà bị tách ra, vĩnh viễn chôn vùi ở đây, khiến người không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc là sức mạnh to lớn đến cỡ nào mới làm được điều này?Sông dài mênh mông vắt ngang trước mắt, nước lũ Mệnh Vận thần bí bị yên lặng, bao gồm nguyên khúc Mệnh Vận Trường hà bị tách rời cũng yên lặng.

Từ nơi này xem qua, phía cuối Mệnh Vận Trường hà có một tòa thần điện phong cách cổ xưa đứng thẳng ở nơi đó, im ắng.

Hấp dẫn và kêu gọi mãnh liệt là phát ra từ tòa điện cổ kia, khiến Cổ Trần tim đập nhanh, cả người đều không cách nào giữ bình tĩnh.

Cổ Trần buột miệng, bản năng nói ra một cái tên:- Mệnh Vận Cổ điện!Oong!Mệnh Vận Cổ điện yên lặng rung nhẹ, phát ra chút dao động đánh thức Cổ Trần.

Giờ hắn mới phát hiện, tùy theo hắn đến, Mệnh Vận Cổ điện vốn vĩnh hằng yên lặng đột nhiên có dao động kỳ diệu, thoáng chốc giống như sống lại.


Một làn sóng gợn kỳ dị khuếch tán, Mệnh Vận Trường hà yên lặng dường như sắp vùng thoát khỏi trói buộc.

Cổ Trần nhìn mà tim đập chân run, bản năng cất bước đi vào sông dài, từng bước đến gần tòa Mệnh Vận Cổ điện kia.

Nơi đó có hơi thở thần bí khuếch tán, kêu gọi càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí khiến Cổ Trần cảm giác không thể cưỡng lại.

Rất nhanh, Cổ Trần đi tới trước Mệnh Vận Cổ điện, lặng lẽ nhìn điện cổ hùng vĩ trước mắt tỏa ra hơi thở thần bí khó lường.

Cổ Trần cảm ứng dao động Mệnh Vận mạnh mẽ từ bên trong, đó là hơi thở căn nguyên Mệnh Vận.

“Bí mật và đáp án mà mình muốn sẽ có ở bên trong chứ?”Cổ Trần hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi đẩy ra cửa lớn điện cổ phủ bụi.

Két két!Theo cửa lớn Mệnh Vận bị chậm rãi đẩy mở, hơi thở năm tháng phủ bụi ập vào mặt.

- Ngươi đến! Năm tháng ập vào mặt, không đợi Cổ Trần phản ứng lại thì bỗng nghe một âm thanh thần bí từ trong Mệnh Vận Cổ điện truyền đến.

Cổ Trần con ngươi co rút, xuyên qua lớp sương mù dày thấy trong điện cổ có một mảnh ánh sáng mông lung, loáng thoáng thấy một bóng người mơ hồ.

Nơi này thế nhưng cất giấu một người, không, nói chính xác hơn là trên thân thể người này có một quầng sáng Mệnh Vận bao phủ, sau lưng có mười phương Luân Bàn chậm rãi chuyển động.

Một con sông dài thần bí vòng quanh người hắn, Mệnh Vận Trường hà phiên bản thu nhỏ xoay tròn quanh người này, tỏa ra hơi thở khủng bố.

- Mệnh Vận?Vẻ mặt Cổ Trần nghiêm túc nhìn bóng dáng mơ hồ trong điện cổ, cảm giác đáng sợ như đối mặt Mệnh Vận.


Trong lòng Cổ Trần có cảm giác kinh dị, dường như chính mình không có bí mật gì khi ở trước mắt đối phương, bị kẹt trong Mệnh Vận thì không cách nào thoát khỏi.

Hắn là! Mệnh Vận sao?Rào rào!Đột nhiên, bóng dáng kia rung nhẹ, bốn phía vang tiếng xích sắc khua khiến Cổ Trần chú ý.

Hắn giương mắt nhìn lên, chợt thấy bốn phía bóng dáng kia có chín sợi xích sắt kỳ lạ, mỗi sợi xích sắt đều ẩn chứa sức mạnh khác nhau.

Nhưng những sức mạnh này có một điểm chung là sức mạnh Thiên Đạo.

Chín sợi xích sắc đại biểu cho Cửu Thiên, ẩn chứa chín sức mạnh khác nhau.

Cổ Trần thậm chí có thể phân biệt ra vài loại sức mạnh trong đó, gồm có Thượng Thương, Hạo Thiên, U Thiên, Đại Xích Thiên, Huyền Thiên vân vân, vừa lúc đối ứng Cửu Thiên.

Tức là bóng dáng thần bí trước mắt, tình nghi là tồn tại Mệnh Vận, bị Cửu Thiên khóa ở đây, vĩnh viễn chôn vùi.

Cổ Trần trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng- Ngươi! là Mệnh Vận?Vừa mở miệng, nguyên Mệnh Vận Cổ điện lập tức rung lên ù ù, từng lũ hơi thở huyền diệu tràn ngập, ánh sáng Mệnh Vận từ từ bừng lên.


Chỉ thấy luồng sáng Mệnh Vận tràn ngập trong điện cổ, bao phủ, lộ ra một loại hơi thở cường đại hư vô xa xăm, thần bí khó lường.

Nó dường như không tồn tại, rồi lại có mặt ở bất kỳ đâu, cho người cảm giác rất mâu thuẫn.

- Cái gì là Mệnh Vận? Cái gì là Thiên Đạo?Bóng dáng mơ hồ kia thốt ra một câu, âm thanh mơ hồ xa xôi như vọng từ tận cùng năm tháng va xăm vô tận, lại như đến từ sâu trong hư vô.

Tâm thần Cổ Trần rung lên, trong lòng quanh quẩn một câu như vậy, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, Thiên Đạo, Mệnh Vận, rốt cuộc là thứ gì?Chưa đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, bóng dáng mơ hồ kia lại mở miệng nói:- Thiên Đạo tức là Mệnh Vận, ta là ngươi, ngươi là ta.

Một câu nói làm tâm thần Cổ Trần dao động mạnh, hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

- Ngươi nói cái gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận