Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hoàng Tuyền nói xong phất tay, con suối sau lưng ầm ầm mở rộng, hóa thành một mảnh Hoàng Tuyền hải.

Thấy vậy, Minh Trà hừ nhẹ nói:- Hoàng Tuyền, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay hãy chấm dứt đi, khiến ta nhìn xem sau khi ngươi làm con chó cho U Thiên thì năng lực lớn mạnh bao nhiêu rồi.

- Tìm cái chết!Đôi mắt Hoàng Tuyền tóe lửa, lòng tràn ngập lửa giận, Minh Trà nhiều lần nói hắn làm chó của U Thiên, rất khó nghe.

Đường đường cường giả Thiên Cấm, chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, Hoàng Tuyền cảm giác khuôn mặt đau rát, lửa giận thoáng chốc bộc phát ra.

Ầm!Một mảnh Hoàng Tuyền hải sôi trào, gầm rống đổ ập về phía Minh Trà, một đường vỡ nát hư không, xé ra Hỗn Độn Giới hải, với thế không thể ngăn trở giết tới.

- Đến hay lắm!Minh Trà thét dài, biến thành Bỉ Ngạn hoa kiều diễm nở rộ, từ trong đóa hoa bắn ra ánh sáng chói lòa, hai món bảo vật địa phủ, Tam Sinh thạch cùng đánh ra.

Keng!Ầm ầm!Vang tiếng va chạm khủng bố, tiếng nổ không ngừng, xé nát hư không Hỗn Độn ở giữa hai giới, thoáng chốc kéo gần lại khoảng cách hai thế giới.


U Minh và Man Hoang Địa giới sắp va chạm vào nhau.

Bùm bùm bùm!Rào rào!Giây sau, có bóng người bay ra, xẹt qua hư không Hỗn Độn, vết máu màu vàng rơi tí tách, không ngờ Hoàng Tuyền bị thương.

Mạnh như hắn mà bị thương.

- Hoàng Tuyền, bao nhiêu năm trôi qua nhưng ngươi không tiến bộ chút nào.

Trong sương mù, Minh Trà đi ra từ một đóa hoa, hơi thở toàn thân vô cùng mạnh mẽ, đã đạp phá hàng rào, thành tựu cường giả Thiên Cấm.

Nàng chẳng những khôi phục tu vi đỉnh cao ngày xưa, càng đặt chân vào lĩnh vực mạnh hơn, khoảnh khắc bước vào Thiên Cấm thì nàng đã hiểu sự cường đại của Thiên Cấm.

Đây mới là tiên thật sự!- Hoàng Tuyền, gọi Phong Đô, Mạnh Bà cùng ra đi, các ngươi cam nguyện làm chó, tình cảm ngày xưa nên chấm dứt.

Giọng nói của Minh Trà trống rỗng, không chất chứa chút tình cảm, dường như cắt đứt tình cảm xưa cũ.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên:- Minh Trà, ngươi quá mức!Phía đối diện, sâu trong U Minh tuôn ra hơi thở hùng hồn, dao động cường đại khuếch tán khắp thế giới U Minh.

Chỉ thấy một con đường lớn vươn tới, nguyên U Minh lay động.

Xương trắng trải tới cuối đường, một bóng dáng mông lung như ẩn như hiện, từng bước dọc theo con đường lớn đi tới, một bước nhoáng một cái đi tới gần.

Người đến, rất mạnh!Bùm!Minh Trà lùi nhanh, hơi thở cường đại khuếch tán, quét sạch Hỗn Độn xung quanh dọn ra một mảnh khu vực chân không.

Nàng thay đổi sắc mặt, nhìn người tới, thực lực mạnh vượt sức tưởng tượng.

- Phong Đô!Minh Trà nét mặt trịnh trọng, trong mắt lộ ra một loại nghiêm túc và cảnh giác nhìn người tới.


Hắn là kẻ mạnh nhất dưới U Thiên, Phong Đô, một vị cường giả U Minh thần bí đáng sợ, không ai biết bản thể là gì.

Minh Trà giữ cảnh giác cao độ với Phong Đô, tự nhiên thận trọng vô cùng.

Hắn thật sự quá mạnh, đã từng là kẻ mạnh nhất U Minh, ba người Minh Trà, Hoàng Tuyền, Mạnh Bà không đánh lại hắn.

Hiện giờ Phong Đô càng cho nàng cảm giác mạnh hơn nữa, bao nhiêu năm trôi qua, hắn rốt cuộc đi tới bước nào?- Minh Trà, ngươi quá mức.

Phong Đô từng bước một đi đến, con đường trải hài cốt dưới chân hắn nhanh chóng rút về, biến thành nơi đầy hài cốt.

Phong Đô đứng đó, Hỗn Độn xung quanh không thể tới gần, tự nhiên toát ra khí khái vô địch trừ ta ra còn ai.

Giống như hắn đứng ở nơi đó, nguyên U Minh đại thế giới sau lưng đều lay động, trào ra từng dòng lũ mạnh mẽ xoay tròn quanh người Phong Đô.

Minh chủ nhìn hắn, hừ nhẹ nói:- Phong Đô, ngươi nói ta quá mức, các ngươi cam nguyện làm chó của U Thiên thì hãnh diện lắm sao?Nàng vẻ mặt coi rẻ nhìn hai cường giả Phong Đô và Hoàng Tuyền phía đối diện:- Hôm nay các ngươi đến là vì luân hồi đúng không?Lời này chọc tức Hoàng Tuyền, suýt ra tay, nhưng bị Phong Đô ở một bên nhẹ nhàng vươn tay ngăn lại.

Phong Đô nhẹ lắc đầu, nói:- Minh Trà, ngươi hiểu sai rồi, luân hồi vốn nên không thuộc về bất cứ người nào, ngươi một mình nắm giữ luân hồi là không được cho phép.


- Lần này chúng ta đến không phải vì mệnh lệnh của U Thiên, mà là tự động đến đây.

U Thiên và thiên khác đang ngăn trở Vĩnh Hằng Chi địa buông xuống.

Ý đồ đến của Phong Đô rất rõ ràng, không phải U Thiên kêu họ tới mà là căn nguyên U Minh cảm ứng được sự tồn tại của luân hồi nên mới tìm đến.

Nói đi nói lại vẫn là vì luân hồi, hoặc nên nói là muốn chiếm đoạt luân hồi hóa thành một phần của U Minh.

- Không cần nhiều lời, muốn cướp luân hồi phải vượt qua ta đã!Minh Trà vẻ mặt quyết tuyệt, tay cầm Tam Sinh thạch, địa phủ mười tám tầng treo trên đầu, sát khí đằng đằng.

- Ài! Lúc này, trong U Minh lại truyền đến một tiếng thở dài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận