Lần này hơn phân nửa không có biện pháp xong chuyện, thiên ý khó dò, Phong Đô không biết ý tưởng của U Thiên như thế nào, nhưng xem tình huống hiện tại thì hiển nhiên là nhằm vào ba người bọn họ.
Có lẽ, từ lúc ban đầu U Thiên liền muốn trừ bỏ ba nhân tố không yên ổn, chẳng qua cần bọn họ, còn có giá trị lợi dụng nên mới giữ lại.
Nay xem ra đã không cần bọn họ nữa.
Mặc kệ Hoàng Tuyền nói rách mồm cũng không thể thay đổi cái nhìn về ba người trong mắt U Thiên, không tin tưởng thì mãi mãi không tin.
Hoặc nên nói, từ lúc ban đầu ba người chỉ là ba quân cờ, hoàn toàn không được U Thiên tin tưởng.
Phong Đô loáng thoáng hiểu rằng năm vị cường giả Thiên Cấm đứng sau lưng U Thiên mới là nanh vuốt mà U Thiên thật sự tin tưởng, là con chó trung thành nhất của U Thiên.
- U chủ, Phong Đô, Mạnh Bà đã có ý phản, xin U chủ minh xét.
Hoàng Tuyền lại một lần nữa mở miệng, nói ra lời khiến người lòng lạnh lẽo.
Phong Đô, Mạnh Bà đen mặt, mấy người quen biết vô số năm, biết gốc gác của nhau, không ngờ rằng Hoàng Tuyền cuối cùng là loại người này.
Vì bản thân mà đành lòng hãm hại Phong Đô và Mạnh Bà, hai người trong lòng bi ai, bỗng nhiên nghĩ rằng phải chăng lúc trước mình đã làm sai?- Hoàng Tuyền, ngươi cho rằng nịnh U Thiên là có thể tiếp tục cẩu thả sống sót?Minh Trà lộ ra một chút trào phúng và xem nhẹ, trong lòng khinh thường tên này.
- Phong Đô, Mạnh Bà, hiện tại các ngươi đã hiểu tại sao ta khăng khăng tham dự Nhân tộc phạt thiên chưa? Cửu Thiên từ trước đến giờ sẽ không để các ngươi vào mắt.
- Ở trong mắt bọn họ thì chư thiên, chúng sinh đều là con kiến, chỉ là súc vật nuôi béo chờ làm thịt, thiên như vậy, các ngươi không phản còn chờ cái gì?Minh Trà thẳng thừng không sợ xúi giục người ta phản ngay trước mặt U Thiên.
Phong Đô, Mạnh Bà không nói chuyện, ánh mắt thay đổi nhìn U Thiên, trong lòng dần bị kích phát cảm xúc không cam lòng.
Ánh mắt U Thiên hơi lạnh, hờ hững nói:- Giao ra dấu ấn căn nguyên của các ngươi thì ngô có thể lại tín nhiệm các ngươi một lần, nếu không! Nói đến đây đã rõ ràng, U Thiên muốn dấu ấn căn nguyên của ba người Phong Đô, Mạnh Bà, Hoàng Tuyền, do đó có thể liên tục không ngừng hấp thu căn nguyên của ba cường giả.
Cường giả Thiên Cấm có thực lực ngang với thiên, nếu không phải tự nguyện thì thiên không thể lấy căn nguyên, phải tự nguyện giao ra mới được.
Nhưng giao ra căn nguyên tương đương với suốt đời suốt kiếp đừng mơ trốn thoát thiên trói buộc và khống chế, một ý niệm liền có thể lấy hết thành tựu, căn nguyên, thậm chí linh hồn của ngươi.
Đây là thiên, hàm nghĩa thật sự của việc chăn nuôi chúng sinh, gặt chư thiên vạn giới.
Nghe câu đó, Phong Đô, Mạnh Bà, Hoàng Tuyền tái mặt, lộ vẻ mặt tức giận, đây là tương đương hoàn toàn điều khiển bọn họ.
Ai có thể chịu đựng?Minh Trà vẻ mặt trào phúng nhìn U Thiên, nàng không sợ chút nào, đã đến bước này thì không có gì phải hãi hùng nữa, chỉ có nước đánh.
Phân thân Thiên Đế, Ma chủ im lặng xem cảnh tượng trước mắt, chờ đợi Phong Đô, Mạnh Bà, Hoàng Tuyền ra quyết định cuối cùng.
Nếu như bọn họ phản thiên sẽ là trợ lực lớn, nếu như cam nguyện sa đọa làm chó săn của thiên, suốt đời làm nô, cung cấp vô hạn sức mạnh căn nguyên cho thiên thì là kẻ địch.
- U chủ, Hoàng Tuyền nguyện ý dâng lên!Hoàng Tuyền bỗng cất bước đi ra, vẻ mặt cung kính làm ra quyết đoán, muốn dâng lên dấu ấn căn nguyên của mình, cướp công đầu, hoàn toàn thần phục thiên.
Lời này thốt ra, Phong Đô, Mạnh Bà tái mặt, không dám tin tưởng nhìn Hoàng Tuyền, người này từng ý khí hào hùng, cao ngạo tuyệt thế vậy mà giờ thần phục.
- Hoàng Tuyền!Phong Đô gầm nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo vô hạn tức giận trừng Hoàng Tuyền, giống như không tin Hoàng Tuyền sẽ làm ra quyết định như vậy.
Làm vậy tương đương với hoàn toàn không có tự do, tôn nghiêm làm cường giả Thiên Cấm ở đâu?Hoàng Tuyền mặt không cảm xúc nhìn hai người, bắt đầu khuyên bảo:- Phong Đô, Mạnh Bà, ta khuyên các ngươi không cần phản kháng, các ngươi rất rõ ràng, thiên là không thể chiến thắng, chỉ có đường thần phục.
Hoàng Tuyền đảo tròng mắt nhìn sang ba người Minh Trà, Thiên Đế, Ma chủ, hừ nói:- Ba ngươi tốt nhất cũng nên thần phục U Thiên, nếu không thì kết cục sẽ rất thảm.
- Thiên, không thể chiến thắng.
Hoàng Tuyền rống to một tiếng, tỏ ra rất điên cuồng, tên này hơn phân nửa là phát điên, ý chí đã mất, không còn tôn nghiêm và xương cứng của cường giả Thiên Cấm.
Minh Trà khẽ lắc đầu, xem nhẹ nói:- Hoàng Tuyền, hèn gì bao nhiêu năm trôi qua mà ngươi không có một chút tiến bộ, thậm chí không thể hiểu ra đại đạo của mình, thì ra là vậy.
- Đại đạo độc hành, là phải thẳng tiến không lùi, ngươi cam nguyện làm chó thì vĩnh viễn đều không thể nào hiểu ra chân ý đại đạo thật sự.
.