Ta Man Hoang Bộ Lạc


Thời Không Cự Thú đang sống lại, không lâu nữa nó có thể khôi phục như lúc ban đầu, đây mới là chỗ đáng sợ của nó, cho dù là đánh nó thành vô số mảnh nhỏ, nó đều có thể ngưng tụ lại lần nữa.

Nó đã dung nhập hoàn toàn trong hàng tỷ dòng thời không rồi, dù bị giết chết vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu, cho nên căn bản không giết chết được nó.

- Vĩnh Hằng Chi Chu đã tiến vào khởi nguyên, ngươi với ta hợp lực, ăn cắp một phần bản nguyên của Thời Không Cự Thú.

Cổ Trần vừa mở miệng, đã khiến người khác kinh hãi.

Vậy mà hắn lại muốn đánh cắp bản nguyên của Thời Không Cự Thú, nhân cơ hội nó còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, trực tiếp lấy ra một phần Thời không bản nguyên trong cơ thể nó.

Tương đương với mưu đoạt bản nguyên vô tận của Thời Không Cự Thú, chính là cướp đoạt nguồn năng lượng hạch tâm của người ta đó, chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.


Có điều Thâm Uyên không quan tâm chút nào, ngược lại còn nóng lòng muốn thử, hắn hưng phấn nói:- Được, chiếm bản nguyên của nó, dù sao cũng không giết chết được.

- Ra tay!Cổ Trần quát lớn một tiếng, hai tay vung lên, hai lưỡi dao sắc bén xuất hiện, tản ra một cỗ khí tức vận mệnh.

Hai thanh Vận Mệnh Thiên Đao ngưng tụ, trong nháy mắt đã phá vỡ thân thể cứng rắn của Thời Không Cự Thú, lớp áo giáp bên ngoài bị phá vỡ một cách đơn giản như vậy.

Vốn dĩ không thể phá vỡ được lớp giáp xác của Thời Không Cự Thú, bởi vì chuyện này rất khó khăn, nhưng Vận Mệnh Thiên Đao của Cổ Trần chính là thứ không gì không phá nổi, chỉ cần nhẹ nhàng rạch một đường thôi, ngay cả thời không cũng sẽ bị cắt mở.

Cho nên Thời Không Cự Thú không ngăn cản được Vận Mệnh Thiên Đao, chỉ trong nháy mắt đã bị cắt ra một lỗ hổng khổng lồ, huyết dịch từ bên trong phun ra ngoài.

Dòng máu màu xám bạc, giống như một dòng Thời không hồng lưu khuấy động lao đến.

Hai mắt Cổ Trần lập tức tỏa sáng, hắn tế ra Đại Đạo Tiên Môn trực tiếp thu lấy dòng máu màu xám bạc cuồn cuộn không dứt kia.

Thậm chí còn trực tiếp há miệng thôn phệ đám thời không huyết dịch này, cướp bóc từng chút bản nguyên của cự thú, tách rời ra luyện hóa hấp thu.

Ầm!Thâm Uyên còn ngang ngược hơn, hắn vung lên Đại Mộ đập xuống, vậy mà lại bám ngay trên người Thời Không Cự Thú, tham lam thôn phệ bản nguyên vô tận trong cơ thể đối phương.

Đại Mộ kia, giống như một con ký sinh trùng, ký sinh trên miệng vết thương của Thời Không Cự Thú tham lam thôn phệ lực lượng bản nguyên vô cùng vô tận của nó.

Hai người Cổ Trần, Thâm Uyên, vậy mà lại điên cuồng cướp bóc bản nguyên của Thời Không Cự Thú, khiến hàng tỷ dòng thời không rung chuyển kịch liệt, tạo nên một cơn thời không phong bạo.


- Gào!Thời Không Cự Thú thống khổ giãy dụa, một tia ý thức vừa mới hội tụ được bắt đầu kháng cự theo bản năng, muốn hết tung hai con tiểu trùng Cổ Trần và Thâm Uyên đang cướp bóc bản nguyên của nó.

Nhưng đáng tiếc, ý thức của nó vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, căn bản không có cách nào hất tung hai con tiểu trung Cổ Trần và Thâm Uyên ra được.

Cơ thể nó quá lớn, chỉ khẽ động đậy, đã tạo ra tiếng nổ ầm ầm, hàng tỷ dòng thời không rung chuyển.

Hai người Cổ Trần và Thâm Uyên đều điên cuồng, thiêu đốt khí tức đáng sợ trên người, sử dụng toàn bộ mười hai thành tu vi không giữ lại chút nào để thôn phệ, đúng là điên cuồng đến mức cùng cực.

Vậy mà lại dám cướp bóc bản nguyên của một conThời Không Cự Thú, nếu như để những cường giả khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn bọn họ sẽ hoảng sợ gần chết.

Thời Không Cự Thú vô cùng đáng sợ, không chỉ giết không chết, nó còn có sức chiến đấu mạnh mẽ, có rất ít cường giả muốn chọc giận nó.

Nhưng Cổ Trần không chỉ đả thương nó, sau đó còn cướp đoạt bản nguyên của đối phương, tất nhiên đã chọc giận Thời Không Cự Thú rồi.


Ầm!Cự thú giãy dụa, thân thể cuộn lên một cái, thời không rung chuyển tạo ra tiếng động ầm ầm, từng cơn thời không phong bạo dâng lên.

Hai người Cổ Trần và Thâm Uyên đồng loạt bị đánh bay, cả hai đều thu tay lại, quay người tăng tốc phá vỡ hư không chạy đi, dứt khoát chạy trốn.

Trộm xong rồi chạy, quá kích thích!Trong lòng hai người đều kích động, một loạt động tác mạnh như hổ vừa rồi, đã trực tiếp cướp đoạt được non nửa bản nguyên của Thời Không Cự Thú.

- Gào!Một tiếng gào thét đầy giận dữ truyền ra, nơi giao hội của tất cả thời không chấn động kịch liệt, một luồng ý chí kinh khủng cuốn tới, khóa chặt hai người Cổ Trần và Thâm Uyên.

Khi nổi giận, Thời Không Cự Thú cực kỳ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, Cổ Trần đã bị móng vuốt của cự thú vỗ trúng.

Ầm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận