- Đại đạo sắp khởi động lại, tương lai mới là chiến trường, Bàn, kế hoạch của ngươi thành công rồi.
Người thần bí lẩm bẩm một câu, nói xong, cả người đã hóa đạo hoàn toàn, quang huy đại đạo bao phủ, trong nháy mắt đã khiến cả người hắn bốc hơi.
Soạt! Một khắc sau, người thần bí đã biến mất đại đạo, không còn tồn tại trên đời này.
Hắn là ai, đến từ nơi đâu, vì sao lại xuất hiện, không có bất cứ người nào biết!.
Lúc này, trong Vĩnh Hằng Chi Chu, Thiên giới, Ma giới, Hồng Hoang Ám diện, ba bóng người cùng nhau hiện lên, không hiểu lại cảm thấy có chút căng thẳng.
- Đã xảy ra chuyện gì?Sắc mặt ba đại phân thân Thiên Đế, Ma Chủ, Thâm Uyên đều thay đổi, đột nhiên bọn họ cảm nhận được cảm giác căng thẳng trước giờ chưa từng có, giống như sắp tiêu tán ngay lập tức vậy.
- Bản tôn!Rất nhanh, ba người đã xuất hiện trong Hỗn Độn, sắc mặt có chút ngưng trọng, cảm giác căng thẳng kia cực kỳ sâu sắc, khắc sâu trong Chân Linh của ba đại phân thân không có cách nào ma diệt.
Giống như bọn họ đã trải qua một lần tử vong, một lần hóa đạo biến mất chân chính, không còn tồn tại nữa.
Vốn dĩ ba đại phân thân cho rằng bản tôn đã xảy ra chuyện, nhưng khi đi vào Hỗn Độn giới bọn họ mới nhìn rõ, Cổ Trần đang sững sờ ngồi khoanh chân ở chỗ đó, ánh mắt nhìn vào lòng bàn tay mình ngẩn ngơ.
Nhìn thấy bản tôn không có việc gì, ba đại phân thân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại bắt đầu căng thẳng, ai nấy đều lo lắng nhìn về phía Cổ Trần.
Vừa rồi cảm nhận của bọn họ sẽ không sai, chính là loại cảm giác giống như bản tôn tiêu tán, hóa đạo thành tro bụi, không còn tồn tại khiến bọn họ đều sợ hãi.
Một khi bản tôn tiêu tán, bọn họ cũng không còn tồn tại.
Nhưng Cổ Trần trước mắt vẫn ổn, căn bản không có chút vấn đề nào, vậy thì vì sao vừa rồi bọn họ lại có cảm nhận chân thật như vậy, giống như bản thân tự mình trải qua vậy.
Hai mắt Cổ Trần ngây ngốc, đang nhìn lòng bàn tay mình, chẳng biết lúc nào, bên trong đã xuất hiện một đám vật chất kỳ quái, tự nhiên xuất hiện đột ngột như vậy.
- Bản tôn sao thế?Ma Chủ kinh ngạc hỏi.
Thâm Uyên lắc đầu, hai mắt lóe sáng nhìn Cổ Trần, muốn nhìn ra đám vật chất thần bí trong lòng bàn tay hắn là thứ gì, nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản.
Thậm chí ba người còn không có cách nào tới gần Cổ Trần trong phạm vi mười trượng, có một loại lực lượng thần bí ngăn cách, chặn đường khiến ba đại phân thân không thể tới gần.
- Ta không sao, các ngươi lui xuống đi.
Cổ Trần nhẹ nhàng đáp lại một câu, khiến ba người Thiên Đế, Thâm Uyên, Ma Chủ đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại không tiện nói thêm điều gì.
Thiên Đế nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, trong lòng biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không bọn họ không thể nào có cảm nhận như lúc trước.
Ba người nhìn nhau, mang theo nghi vấn tràn đầy trong lòng rời khỏi Hỗn Độn giới, trở về chỗ ở của mỗi người.
Chỉ để lại một mình Cổ Trần, ngồi khoanh chân ở đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong lòng bàn tay hắn, đang có một đám vật chất quỷ dị, hư vô mờ mịt, thần bí khó lường dính ở đó.
Thứ này đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, rất quỷ dị, dường như vốn dĩ nó đã ở trước mắt hắn vậy, khiến cho Cổ Trần vô cùng chấn động.
- Vận Mệnh Chi Tâm?Cổ Trần thì thào một câu, ngẩn người nhìn về phía đám vật chất trong lòng bàn tay.
Đám vật chất này, chính là Vận Mệnh.
Nhìn kỹ lại, bên trong vầng sáng ấy đang bao phủ một trái tim, tản ra khí tức huyền ảo vô cùng vô tận, hư vô mờ mịt.
Nó, là Vận Mệnh Chi Tâm!Trong lòng Cổ Trần chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới, viên Vận Mệnh Chi Tâm này vì sao đột nhiên lại xuất hiện trước mắt mình, giống như nó vẫn luôn ở trước mắt hắn vậy.
Hơn nữa, vừa rồi hắn cũng cảm nhận được cảm giác tử vong khiến tim hắn đập nhanh hơn, giống như đặt mình vào trong Đại Đạo Chi Hỏa, hóa thành tro bụi, tự mình thể nghiệm cảm giác hóa đạo một lần.
Cảm giác ấy chân thực, rõ ràng, không có cách nào ma diệt được giống như được lạc ấn trong Chân Linh, khiến trong lòng Cổ Trần dâng lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.
- Vận Mệnh! Cổ Trần nghiêm túc niệm một câu.
Đột nhiên hắn hiểu ra, viên Vận Mệnh Chi Tâm này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là do Vận Mệnh đã xảy ra biến cố, hình như có lẽ đã không còn tồn tại.
Trước đó, Cổ Trần vẫn luôn cảm nhận được, Vận Mệnh có tồn tại, lại không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nhưng bây giờ đột nhiên loại cảm giác kia đã biến mất không thấy đâu nữa, giống như trên đời này không tồn tại cái gọi là Vận Mệnh, mà bản thân hắn chính là Vận Mệnh.
.