Ta Man Hoang Bộ Lạc


Lão Vu Chúc lẩm bẩm, giống như đang bắt đầu nhớ lại.

Sau đó hắn thở dài thườn thượt nói:- Đã vô số năm rồi, lâu đến mức ta sắp quên mất tên thật của mình.

- Ngày xưa, trong ba nghìn Nhân tộc khởi nguyên, có người gọi ta là Phục Hi, có người gọi ta là Đại Vu Chúc, lâu dần ta đã quên mất rồi.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cổ Trần lập tức thay đổi.

- Mẹ kiếp, ngươi là Phục Hi?Cổ Trần trợn trừng mắt, có chút choáng váng.

Lão Vu Chúc trước mắt, vậy mà lại là Phục Hi.

Phía sau lưng, trên Vĩnh Hằng Chi Chu, Hồng Quân mang vẻ mặt giật mình hiểu ra, hình như đã nhận ra người kia.

- Phục Hi, hóa ra là ngươi.


Hồng Quân nhẹ nhàng nói một câu.

Ánh mắt Lão Vu Chúc nhìn tới, khẽ gật đầu:- Hồng Quân, ngươi trọng tu lại từ đầu, không tệ, đáng tiếc, ngươi đã không còn là thằng nhóc Hồng Quân ngày xưa nữa.

Hồng Quân nghe thấy lời này thì da mặt run lên, ba vị đệ tử đứng sau lưng hắn nhìn nhau, có chút mơ hồ.

- Lão già nát rượu, ngươi vẫn luôn lợi dụng ta?Trong lòng Cổ Trần vô cùng không thoải mái, cảm giác bị lợi dụng.

Cái lão già Vu Chúc này, vậy mà lại là Phục Hi, hơn nữa sao hắn lại hắc hóa, mẹ kiếp, chẳng trách trong số Nhân tộc ở Hồng Hoang, Phục Hi lại không tồn tại.

Trong ghi chép của Thiên Đạo cũng không tồn tại người này, hóa ra, Phục Hi đã có từ rất lâu rồi, hắn là một trong ba nghìn Nhân tộc khởi nguyên.

Chuyện này đã giải thích một số nghi vấn trong lòng Cổ Trần, nhưng lại xuất hiện nghi vấn khác càng lớn hơn.

Phục Hi làm sao vậy, vì sao lại biến thành dạng này?- Ngươi là Phục Hi, vậy Nữ Oa! Đầu óc Cổ Trần đột nhiêu kêu ong ong, mặt cũng đen lại.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cổ Trần, Đại Vu Chúc cười ha hả.

- Ngươi đoán không sai, Nữ Oa, chính là Tam muội của ta.

Phục Hi cười to nhìn Cổ Trần.

Sắc mặt Cổ Trần thay đổi, cố nén giận hỏi:- Tất cả những chuyện này có phải đều do các ngươi thiết kế không? Nữ Oa xuất hiện có phải cũng chính là do ngươi sắp xếp?- Không sao, nói đúng ra, là do đại huynh an bài.

Phục Hi trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Có điều đại huynh trong lời hắn nói, người ấy là ai?Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Cổ Trần, Phục Hi cười nói:- Chắc chắn ngươi rất nghi hoặc muốn biết đại huynh của ta là ai, nhưng ngươi không đoán được đâu.


- Đại huynh của ta, là Bàn, người đứng đầu Hỗn Độn, ba nghìn Nhân tộc đều tôn trọng gọi hắn một tiếng đại huynh, là huynh trưởng của ba nghìn Nhân tộc.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở chỗ này, cường giả khắp nơi đều yên lặng, đều rơi vào tình trạng vô cùng chấn động.

Bàn, người đứng đầu Hỗn Độn, là huynh trưởng của ba nghìn Nhân tộc.

Hắn là người được thai nghén sinh ra đầu tiên trong khởi nguyên, cho nên, được ba nghìn Nhân tộc sinh ra sau đó tôn kính gọi là huynh trưởng.

- Nữ Oa thì sao?Hai mắt Cổ Trần nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Phục Hi hắc hóa trước mặt.

Gã này quá quỷ dị, thậm chí còn rất hư hỏng, từ trước tới giờ lão ta chưa bao giờ để lộ bất kỳ tin tức hay bí mật nào trước mặt hắn.

Đến tận hôm nay Cổ Trần mới biết, lão ta chính là Phục Hi, đúng là khiến người ta rung động.

- Nữ Oa à, muốn gặp nàng, đánh bại ta trước rồi nói.

Sau đó sắc mặt Phục Hi thay đổi, hắc khí trên người lan tràn ra xung quanh, cốt trượng trong tay phát ra ánh sáng đáng sợ, lập tức ép tiên quang của Cổ Trần xuống.

Nguy hiểm!Đồng tử trong mắt Cổ Trần co rụt lại, cảm nhận được nguy cơ đến từ Đại Vu Chúc trước mắt, Phục Hi, người này đã từng là một trong ba nghìn Nhân tộc.


Vị đại lão này, mạnh đến mức không còn gì để nói.

- Lão già nát rượu, ta đã từng nói, lần sau gặp lại, nhất định sẽ đánh ngươi một trận, hôm nay, ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.

Cổ Trần cắn răng nghiến lợi nói, sau đó thân thể lóe lên một cái, đã lao tới trước mặt Phục Hi, trực tiếp vung ra một quyền.

- Ha ha ha, tốt lắm, bây giờ mới giống ngươi!Phục Hi cảm nhận được một quyền cường đại của Cổ Trần, lão ta lại cười ha hả, không hoang mang chút nào, tay nâng cốt trượng lên nhẹ nhàng điểm một cái đánh lên nắm đấm của Cổ Trần.

Đinh!Nắm đấm và cốt trượng va vào nhau, không có bất kỳ tiếng nổ tung nào truyền đến, càng không có sóng gió lớn kinh thiên động địa.

Nhưng nơi hai người đứng tấn công, lại nhanh chóng đổ sụp, chôn vùi, từng cơn lốc xoáy diệt thế hiện ra lan tràn khắp nơi.

Một tiếng ầm ầm vang lên, thân thể Cổ Trần nhanh chóng bay ngược ra sau mấy chục mét, còn vị Đại Vu Chúc Phục Hi thì lui về sau một bước nhỏ, nhìn qua là biết ai cao ai thấp.

Phục Hi, mạnh không hợp lẽ thường!- Nửa bước Bất Hủ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận