Một đao chém xuống, cường giả Đoán Cốt cảnh Thú tộc vốn đè đầu Hắc Thổ mà đánh một phút lơ là thân thể bị chém thành hai nửa chết thảm.
- Đáng chết!Thú nhân Đoán Cốt cảnh cuối cùng vừa kinh vừa giận, hoảng sợ, nhìn Cổ Trần cứng rắn trở về, trong lòng hoảng loạn, khiến Thiết Mộc có cơ hội thở dốc.
Thú nhân kia muốn bỏ chạy nhưng bị ý chí mạnh mẽ khóa chặt, thân thể cứng đờ, có sơ hở, bị Thiết Mộc bắt lấy thời cơ một thương xuyên trái tim, chém giết ngay tại chỗ.
- Tộc trưởng thần uy!- Tất thắng! Tất thắng!Trên tường thành truyền đến từng đợt hoan hô, rất nhiều chiến sĩ Nhân tộc ùa ra chặn lại thế công của Thú tộc.
- Grao!Đang lúc này, một tiếng long ngâm truyền khắp chiến trường, một bóng đen xẹt qua trên bầu trời.
Cổ Trần thay đổi sắc mặt, lập tức nhìn qua.
Chỉ thấy ngọn lửa hừng hực ập đến, đánh nát một khúc tường thành, nơi đó nháy mắt biến thành biển lửa, vô số người kêu thảm vùi thây trong lửa.
Đầu Phi long kia đến.
Cổ Trần rống to:- Lui ra!Hắn chạy như điên đến, trong lòng sát ý sôi trào không ngừng, bóng người bay lên, lao về phía đầu Phi long.
Ầm!Một khúc tường thành nổ tung, ánh lửa ngút trời.
- A!Tiếng hét thảm lên xuống trong chỗ đó, một đám chiến sĩ bộ lạc bị biển lửa bao phủ, hóa thành người lửa, có người bị đốt thành cục than chết ngay tại chỗ, có người lăn lộn kêu gào.
Mấy trăm người vùi thây biển lửa, trường hợp cực kỳ thảm liệt.
- Bách chiến sát thương, quét ngang lục hợp!Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, chỉ thấy một người múa Thanh Đồng chiến thương, lửa bốn phía hừng hực ập đến, biến thành vòi rồng theo thanh niên vung lên.
Lửa hừng hực đảo ngược, nhấn chìm một đám Thú nhân ở bên ngoài, một đám kêu thảm lăn lộn, trong chớp mắt bị thiêu thành tro bụi.
Trên tường thành, Cổ Trần cầm thương đứng ngạo nghễ, vẻ mặt sát khí, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đầu Phi long trên bầu trời.
- Thú vị.
Trên lưng Phi long, một thanh niên Thú tộc khoanh tay trước ngực, dào dạt hứng thú đánh giá Cổ Trần, trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt.
Vừa rồi tọa kỵ Phi long của hắn phun ra một đạo long tức nổ hủy tường thành, đốt chết mấy trăm Nhân tộc, nhưng không ngờ rằng bị Cổ Trần một chiêu quấn lửa phản kích Thú nhân ngoài thành, tạo thành thương vong lớn.
Tiếc rằng thanh niên Thú tộc không thèm nhìn những Thú nhân bị thiêu chết, ngược lại rất có hứng thú đánh giá Cổ Trần, toàn thân toát ra khí tức đè xuống Cổ Trần.
Bùm!Huyết khí từ người Cổ Trần bắn lên cao, hung hăng va chạm, khí thế của hai người va chạm, bộc phát ra sóng khí đáng sợ cuồng cuộn ập đến, lật tung vô số Thú nhân.
Hai người giằng co, không khí đặc biệt nghiêm túc.
Bốn phía rất nhiều chiến sĩ Nhân tộc lần lượt lui ra, sắc mặt trắng bệch, có chút hoảng sợ nhìn Phi long đáng sợ bay lượn trên bầu trời bên ngoài thành.
Phạm vi mấy chục thước không có một người dám tới gần, ngoài thành, vô số Thú nhân như thủy triều xông lên, không ngừng không nghỉ, dũng mãnh không sợ chết.
Rầm rầm rầm!Tường thành chấn động, từng đầu Mãnh tượng điên cuồng va chạm, tùy theo đá vụn tung toé, từng khúc tường thành bị đụng rung rinh sắp sụp.
Trên Phi long, Nhị điện hạ Thú tộc hờ hững mở miệng hỏi:- Là ngươi giết Tam đệ của ta?Đôi mắt Nhị điện hạ Thú tộc lộ ra sát khí lạnh như băng khóa chặt Cổ Trần, khí tức của hai người không ngừng va chạm giao kích.
- Là ta giết thì thế nào?Cổ Trần lạnh lùng đáp lời, hừ nói:- Nếu ngươi muốn xuống dưới cùng hắn thì ta có thể cho ngươi mãn nguyện.
- Hừ!Nhị điện hạ Thú tộc hai mắt lóe tia sáng lạnh, bắn ra tia hung ác, sát ý tràn ngập trong lòng.
Một Nhân tộc tầm thường, rác rưởi yếu đuối lại dám huênh hoang?- Ta là Nhị điện hạ của Thú tộc Bách Man sơn, Mông Lỗ.
Thanh niên Nhân tộc, hãy báo ra tên thật của ngươi, sau khi bản điện hạ bắt giữ ngươi sẽ dùng máu trong tim của ngươi khắc tên thật của ngươi lên bia công huân.
Nhị điện hạ Mông Lỗ hờ hững mở miệng, trong giọng nói lộ ra dày đặc tự tin, càng có khí sát phạt khiến người sợ hãi.
Không ngờ Mông Lỗ muốn dùng máu trong tim của Cổ Trần để lại tên trên cái gọi là bia công huân, tương đương với thêm một nét công tích cho chính hắn.
Nghe giọng điệu của Mông Lỗ thì thiên tài nhân kiệt như Cổ Trần đủ đáng giá ghi tên lên bia công huân.
Ánh mắt Mông Lỗ sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Trần, gằn từng chữ như đang nói việc gì rất bình thường:- Cả đời ta chém giết vô số thiên tài, mặc kệ là Kim tộc hay Thạch tộc, chỉ có Nhân tộc nhà ngươi là người đầu tiên có tư cách khiến bản điện hạ khắc tên trên bia công huân.
- Phi!Nào ngờ Cổ Trần khinh thường nói:- Làm mấy thứ vớ vẩn này để chứng minh ngươi nhỏ yếu, thấp hèn, tự đại sao?Mông Lỗ mở to mắt, quát lớn, giơ tay vỗ xuống:- Láo xược!.