Nam nhân trung niên vẻ mặt thống khổ nói:- Tộc trưởng, đám nhóc bị Thạch tộc dùng vô số dược liệu ngâm, lấy thủ đoạn bí pháp luyện dược lực, linh lực vào người đứa trẻ, khiến thân thể, máu thịt của chúng đều biến thành linh dược.
Những đứa trẻ này chịu đựng thống khổ vô cùng lớn lao, bị dùng bí pháp tàn nhẫn luyện thành dược nhân, quá trình đó không phải con người có thể chịu đựng.
Những đứa trẻ này đều mất đi cảm xúc vốn có, bị luyện mất hết cảm giác đau đớn, hoàn toàn bị bồi dưỡng thành một đám dược nhân chết lặng, toàn thân tràn ngập linh khí dược lực.
Một dược nhân có thể cho sinh linh Thạch tộc tăng tiến rất lớn, mặc kệ là dùng để luyện dược hay ăn trực tiếp đều là hiệu quả kinh người.
Nhưng thủ đoạn như vậy cực kỳ tàn nhẫn, cứng rắn cướp hết mọi thứ của trẻ con Nhân tộc, luyện chúng thành dược nhân.
Cổ Trần gằn từng chữ, cắn răng, đôi mắt đỏ thẫm như máu, cơ hồ không thể kiềm nén tức giận và sát ý trong lòng:- Thạch tộc, dị tộc Man Hoang, món nợ máu này có ngày ta sẽ đòi lại!Cổ Trần chưa bao giờ tưởng tượng tình cảnh của Nhân tộc sẽ thê thảm như thế.
Ai minh oan cho Nhân tộc? Ai chủ trì công bằng cho Nhân tộc?Cổ Trần sắc mặt âm trầm nói:- Gọi người đến đây, mang tất cả đứa trẻ trong này ra ngoài, sắp xếp tốt cho chúng.
Hắn nói xong trực tiếp xoay người rời đi, trong lòng đè nén lửa giận không cách nào trút ra ngoài, rất khó chịu.
Cổ Trần vốn hơi do dự với dị tộc, nhưng hiện tại trông thấy cảnh này khiến ý tưởng trong lòng hắn thay đổi.
Đám trẻ này hoàn toàn phế, từ đầu tới chân không còn giống người, hoàn toàn tê dại, mất đi các tri giác vui buồn giận yêu và đau đớn mà loài người nên có.
Chúng là một đám dược nhân sống.
Cổ Trần một đường trầm mặc đi ra, trong lòng sát ý dâng trào, giương mắt nhìn hư không, tràn đầy lửa giận và sát ý không cách nào trút ra ngoài.
- Sớm muộn có một ngày, ta muốn khiến dị tộc Man Hoang nợ máu trả bằng máu!Hắn gằn từng chữ cắn răng nói, trong lòng lặng lẽ lập lời thề.
Ba ngày sau, Cổ Trần mang người rút lui.
Một vạn Long kỵ, mang đến mấy vạn thanh niên trai tráng, thêm vào hơn năm vạn thanh niên trai tráng được cứu thoát từ chỗ này, tổng cộng mười mấy vạn người.
Trong đó còn có một vạn tám nghìn đứa nhỏ Nhân tộc, chúng nó tê dại, đôi mắt vô thần, nhưng từ đầu tới chân tỏa ra mùi linh dược nồng nặc.
Giống như một đám linh dược sống.
Mỗi lần nhìn đám nhỏ bị luyện thành dược nhân là lòng Cổ Trần càng nặng trĩu, đám trẻ này đã bị hủy.
Bọn họ rời đi, chỉ để lại đầy đất hỗn độn, tòa Thạch thành rách nát, tất cả vật tư đều bị cướp đoạt sạch sẽ, thậm chí có thể nói là đào ba thước đất.
Mang đi toàn bộ vật tư, để lại cảnh tượng hoang tàn, chính giữa tòa thành chất đống thi thể nhiều như ngọn núi nhỏ.
Trước thi thể dựng một tấm bia đá, mặt trên dùng máu của Thạch tộc khắc một dòng chữ thông dụng trong Man Hoang bách tộc.
“Kẻ phạm Nhân tộc ta, giết!”Chữ bằng máu lộ ra lẫm liệt sát phạt, ẩn chứa sát ý cực kỳ đậm, nhìn một cái đều khiến người lạnh lẽo thấu xương.
Sau đại chiến thắng lợi, Cổ Trần mang theo người của tám bộ lạc tụ tập lại, tổng cộng ba mươi tám vạn nhân khẩu rầm rộ di chuyển.
Trận chiến này có thể nói là lấy được toàn thắng, không chỉ thu phục tám bộ lạc Nhân tộc trong khu vực này, càng thuận tay tiêu diệt một lãnh địa Thạch tộc.
Tổng cộng giết tám vạn sáu nghìn người Thạch tộc, giải cứu hơn năm vạn nô lệ Nhân tộc thanh niên trai tráng, một vạn tám nghìn đứa nhỏ bị luyện thành dược nhân.
Càng có tài nguyên nhiều không đếm xuể, các loại vật chất như tài liệu, dược liệu, linh vật nhiều vô số kể.
Khiến Cổ Trần vui vẻ nhất là trong chuyến đi này lấy được lương thực chính của Thạch tộc, còn là ba trăm mẫu Thủy Tinh mễ mới gặt.
Sản lượng một mẫu bằng một nghìn tám trăm cân Thủy Tinh mễ, hơn nữa mới bị thu gặt, có thể lấy làm hạt giống.
Ba trăm mẫu tổng cộng thu hoạch hơn năm mươi vạn cân Thủy Tinh mễ, nếu mài thành Thủy Tinh mễ thì đủ cho năm mươi vạn người trong bộ lạc ăn một thời gian.
Nhưng hắn không chuẩn bị dùng để ăn, mà là để lại một phần nhỏ, số khác đều gieo trồng nuôi ra mớ Thủy Tinh mễ khác.
Vừa lúc có mấy vạn thanh niên lao động chuyên môn bồi dưỡng gieo trồng Thủy Tinh mễ, lương thực chủ yếu trong tương lai của bộ lạc đã có rồi, trong lòng Cổ Trần yên ổn hơn.
Mang theo mấy chục vạn người di chuyển, tốc độ rất chậm, đi mười ngày mười đêm mới bình an trở lại bộ lạc.
- Về rồi!- Tộc trưởng trở lại!Sáng sớm hôm nay, vô số tộc nhân đang xây tường Thanh Đồng thành giật mình kêu lên, nhìn đoàn người đông nghìn nghịt xông tới, ai nấy đều phấn khởi.
.