Ta Man Hoang Bộ Lạc


Những chữ viết này là chữ trong kiếp trước, ba nghìn kiểu chữ, mỗi chữ đều ẩn chứ một loại sức mạnh huyền ảo khó đo lường.

Một khi kích phát hoặc là lĩnh ngộ, nhất định có thể được sức mạnh cường đại.

Có lẽ những chữ này khi xuất hiện ở thế giới này thì đã sinh ra biến hóa bất ngờ, có được sức mạnh to lớn khó lường.

Cổ Trần thậm chí suy nghĩ chữ trong cuốn Thanh Đồng chi thư này rốt cuộc ẩn chứa ảo diệu như thế nào.

Mặc dù là hắn sáng tạo, nhưng thật ra chỉ là dời qua, không phải hắn tự mình nghĩ ra, bởi vậy hắn không thể kiểm soát sức mạnh ẩn chứa trong chữ.

Có lẽ có thể tham ngộ, nhưng bây giờ còn chưa được, cho dù là hắn chế tạo ra cũng không thể điều khiển sức mạnh trong đó.

“Thôi, về sau từ từ lĩnh ngộ là được rồi, có lẽ ba nghìn chữ xuất hiện ở thế giới này trải qua thiên phạt tẩy lễ, đã sớm ẩn chứa một quy tắc nào đó.

”Cổ Trần đăm chiêu suy đoán, những chữ này bởi vì đã nhận thiên phạt của thế giới này tẩy lễ nên nắm giữ một ít quy tắc.


Chỉ cần tương lai chậm rãi hiểu thấu huyền bí trong đó thì chắc chắn có thể nắm giữ sức mạnh của kiểu chữ này, từ đó chạm đến sức mạnh quy tắc.

Hiện tại thì Cổ Trần còn chưa thực lực này, không đạt tới cấp độ tương ứng thì căn bản không thể hiểu sức mạnh trong cấp bậc này.

“Xem ra lần này tạo chữ gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới một ít tồn tại khủng bố chú ý, nên ngủ đông một khoảng thời gian.

”Cổ Trần yên lặng suy nghĩ kế tiếp nhất định phải ngủ đông, lo phát triển, không nên bung lụa nữa, thậm chí không thể làm ra động tĩnh giống như vậy.

Chỉ có một cái mạng, nếu bị tồn tại khủng bố nào đó để mắt tới, trực tiếp một ý niệm nghiền nát hắn thì vui rồi.

Bình ổn tâm trạng, Cổ Trần nhìn chằm chằm quyển Thanh Đồng Chi thư mà mình chế tạo.

Mở ra tờ thứ nhất, chữ đầu tiên là Nhân.

Ý chí linh hồn của Cổ Trần chìm vào trong đó, bắt đầu lĩnh ngộ ảo diệu bên trong, hy vọng có thể lĩnh ngộ ra một ít sức mạnh khó tin.

Chỉ tiếc, tìm hiểu cả ngày, Cổ Trần vẫn không hiểu ra sao, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, rõ ràng cảm giác được trong chữ cất giấu huyền bí và sức mạnh vô cùng.

Nhưng không tìm được cửa vào, làm hắn bực mình.

Trong đầu Cổ Trần vụt qua một ý tưởng:“Có lẽ ta hiện tại không có tư cách hiểu thấu sức mạnh ẩn chứa trong chữ?”Nghĩ vậy thấy cũng đúng.

Có một tin tốt là Cổ Trần có thể nắm giữ Thanh Đồng Chi thư, thậm chí có thể kích phát ba nghìn kiểu chữ trong sách hình thành phòng ngự.

Được như vậy là đủ rồi, ít ra có thể khống chế quyển sách này, còn có thể kích phát sức mạnh trong chữ thủ hộ, hoặc là dùng để trấn áp kẻ địch.

Cổ Trần lại thêm một đòn sát thủ và con bài chưa lật.


Cổ Trần nói:- Ngoan ngoãn yên phận làm ruộng, phát triển, tu luyện.

Hắn cất Thanh Đồng Chi thư, bắt đầu tĩnh tọa vận chuyển Nguyên Thủy Ma thể tu luyện, rèn luyện thân thể của mình.

Đã trải qua một kiếp này, thân thể của Cổ Trần đã nửa chân đạp vào cấp bậc Tiên Thiên Đạo Thể.

Tu vi cũng bước vào cực đỉnh, suối nguồn trong người trào ra nhiều chiến khí trạng thái lỏng sền sệt rót vào từng tế bào trong cơ thể.

Máu trong cơ thể đặc quánh, sắp phát sinh lột xác, dường như tùy thời đều có thể ngưng tụ ra chân huyết cường đại của mình.

“Thêm hai tháng nữa có lẽ có thể nước chảy thành sông ngưng tụ chân huyết, thay máu cho mình.

”Cổ Trần mở mắt ra, hài lòng gật đầu, tính chính xác tu vi của mình, chỉ chờ nước chảy thành sông tự động cô đọng chân huyết.

Một khi cô đọng thành công thì có thể thay máu, đổi máu ban đầu thành một loại chân huyết cường đại hơn, thực lực càng mạnh.

Nói về mặt lý luận, một sinh linh bình thường chỉ có thể ngưng tụ chín giọt chân huyết, cái này là cực hạn, đương nhiên có thiên tài không không nằm trong phạm vi này.

Thậm chí là một số thiên kiêu, yêu nghiệt vượt qua phạm vi này, Cổ Trần tin tưởng mình nhất định cũng có thể vượt qua điểm này.


- Đi ra ngoài đã, xem tình hình bộ lạc, chỉ điểm mọi người tu luyện, thuận tiện khắc ba nghìn chữ Thanh Đồng Chi thư lên Thanh Đồng bi.

Nói rồi Cổ Trần đứng dậy đi ra Thanh Đồng điện, đi hướng quảng trường trong bộ lạc, nơi này tụ tập vô số tộc nhân.

- Tộc trưởng!- Chào tộc trưởng!Thấy Cổ Trần đến, tộc nhân có mặt lần lượt vái chào, cung kính lui ra.

Một đám tộc nhân ánh mắt nhìn về hướng Cổ Trần, trên mặt cung kính, trong mắt lộ ra tia sáng sùng bái và cuồng nhiệt.

Cổ Trần một đường đi qua, gật đầu mỉm cười với mấy tộc nhân này, không bày ra bộ dạng kiêu căng kẻ cả.

Làm tộc trưởng của một bộ lạc, phải có uy nghiêm, nhưng không thể thiếu sức tương tác.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận