Ta Man Hoang Bộ Lạc


Giờ thì tốt rồi, quặng mỏ sắp cạn kiệt, tiếp theo nên đi đâu kiếm mỏ đồng đen và thiếc?May mà hiện tại bộ lạc đã có đầy đủ Thanh Đồng dự trữ, chẳng qua không thể tiếp tục đúc Thanh Đồng thành, kế hoạch này tạm thời mắc cạn.

- Tạm dừng kế hoạch Thanh Đồng thành, chờ sau này tìm được quặng mỏ mới thì tính tiếp.

Cổ Trần lập tức truyền đạt ý chí của mình, dừng lại kế hoạch đúc Thanh Đồng thành, tài nguyên quặng mỏ cạn kiệt, vậy không thể hoang phí rộng rãi.

Trước mắt mới xây được tường Thanh Đồng thành dài năm trăm thước, cao hai mươi thước, rộng ba mươi thước, có tường thành này tạm đủ rồi.

Còn về đào lòng núi thì tạm thời không cần thiết, sức người sức của sẽ dời sang việc khác phát triển bộ lạc.

“Xem ra phải nghĩ cách tìm được khoáng sản khác.

”Cổ Trần vừa ăn cơm vừa tự hỏi con đường tương lai.

Quanh cày lửa, vô số tộc nhân vừa múa vừa hát, chúc mừng lần này thu hoạch lớn, người người cươi toe toét, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cổ Trần tràn đầy sùng bái và tín ngưỡng.


Trong mắt bọn họ, tộc trưởng là thần!Keng keng!Quặng mỏ, đám người sôi sục, nhiều tộc nhân đang dốc sức đào quặng.

Từng xe khoáng thạch bị khai quật ra, chồng chất cùng nhau.

Nhưng gần đây khoáng thạch trong quặng mỏ dần cạn kiệt, một số hầm mỏ đã không thể đào ra quặng Hắc đồng, thậm chí bao gồm quặng thiếc cũng không có.

- Tộc trưởng, người đã tới.

Cổ Trần đi vào quặng mỏ, Thiết Thạch phụ trách trấn giữ dẫn đường hắn đến trước một mảnh hầm mỏ.

Thiết Thạch chỉ vào hầm mỏ trước mặt, nói:- Chỗ này, còn có chỗ kia, mười mấy hầm mỏ đã không đào ra khoáng thạch được nữa, sáng nay còn có một hầm mỏ hết khoáng thạch.

Nghe những tin tức này, Cổ Trần nhíu chặt chân mày, xem ra số lượng dự trữ của quặng mỏ này không cao.

Xem tổng sổ lượng khai thác hiện nay, mỏ đồng chỉ khai thác hơn hai trăm vạn tấn, mỏ thiếc nhiều một chút, được cỡ hai trăm năm mươi vạn tấn.

Đây là thành quả lao động điên cuồng của mấy chục vạn người, cứ thế đào sạch quặng mỏ.

“Xem ra quặng mỏ này là loại nhỏ, không phải loại cỡ trung hoặc lớn.

”Cổ Trần một đường kiểm tra, đi qua từng hầm mỏ xem xét, quả thật đã không thể đào ra quặng đồng và quặng thiếc, hoàn toàn bị đào sạch sẽ.

Trong hầm mỏ đen như mực có đường hầm to lớn, một số chỗ sụp đổ, nguyên quặng mỏ to hơn lúc trước gấp đôi.

Mười mấy vạn người lao động điên cuồng khai quật, quả thực mất trí phát cuồng, trực tiếp đào rỗng khoáng thạch ở đây.


Bản thân Cổ Trần cũng thấy hơi xấu hổ, không thể tin được, không khỏi không cảm khái nhiều người thì sức mạnh lớn lao.

Thị sát một lần, Cổ Trần biết quặng mỏ này hiển nhiên đã cạn kiệt, đào khoảng hơn mười ngày nữa phỏng chừng rỗng tuếch.

Cổ Trần tra xét một vòng xong nói rõ ràng với Thiết Thạch:- Nói cho các tộc nhân hãy đào sạch trong quặng mỏ này, sau đó ngươi liền có thể dẫn người về bộ lạc.

Đào sạch rồi thì nên mang tộc nhân trở lại về bộ lạc, nơi này đã không cần trú đóng.

- Rõ!Thiết Thạch trịnh trọng lĩnh mệnh.

Hắn chần chừ một lúc hỏi:- Tộc trưởng, không có khoáng thạch thì không thể đúc ra Thanh Đồng, hay là ta dẫn người đi tìm quặng mỏ khác?Cổ Trần nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu:- Tạm gác lại đã, tình hình trong Bách Man sơn gần đây hơi không bình thường, dường như có mưa gió sắp đến.

- Các ngươi đào xong thì trở về bộ lạc, lo tập luyện, nâng cao thực lực.

Nói xong Cổ Trần nghiêm khắc nhắc nhở:- Còn nữa, ngươi không thể bỏ quên tu luyện, Thanh Đồng đồ khắc là phương pháp cường đại hoàn chỉnh nhất, phải nắm chặt!- Rõ thưa tộc trưởng!Thiết Thạch thầm ghi nhớ, quyết định phải tu hành khắc khổ, nâng cao tu vi thực lực của mình.

Từ khi được Thanh Đồng đồ khắc, Thiết Thạch ngày đêm khổ tu chỉ vì có đủ thực lực, tương lai báo thù cho huynh trưởng của mình, đối kháng dị tộc.

- Nơi này giao cho ngươi, mau chóng đào sạch sẽ rồi trở lại bộ lạc.


Cổ Trần bàn giao một phen, sau đó xoay người, cưỡi Bạch Hổ rời đi quặng mỏ.

Hắn một đường chạy như bay, có Bạch Hổ nên tốc độ tự nhiên không chậm, đã trải qua mấy lần lột xác, tọa kỵ Bạch Hổ thực lực cường đại rất nhiều.

Trong nguyên bộ lạc, tọa kỵ mạnh nhất là Bạch Hổ, thậm chí sắp có thể đấu lại thống lĩnh của bộ lạc là Hắc Thổ.

Bạch Hổ làm tọa kỵ của Cổ Trần, tự nhiên có cơ hội được thiên vị, khỏi cần phải nói, cổ dược tôi thể lần nào cũng chia một phần nhỏ cho nó.

Vật tư như linh huyết, linh dược cũng không thiếu, Cổ Trần bồi dưỡng tọa kỵ của mình đương nhiên không keo kiệt, nếu không thì sao xứng làm tọa kỵ của hắn?Tọa kỵ không có sức mạnh đầy đủ, đối mặt cường giả không chừng sẽ bị trực tiếp miểu sát.

- Grao!Hổ gầm sơn lâm, một con cọp trắng chạy nhanh, không lâu sau trở về bộ lạc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận