Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần vẻ mặt rối rắm, dở khóc dở cười, chỉ có thể thở dài lão Vu Chúc số mệnh không tốt, một nhân tài tuyệt vời như vậy mà mất.

Tổn thất một nhân tài khiến Cổ Trần rất buồn nản, nếu như ngày xưa hắn có năng lực như hiện tại thì chắc chắn có thể cứu sống lão Vu Chúc.

Đáng tiếc, bây giờ nói cái gì đều vô dụng.

Nhìn đội ngũ biến mất không thấy bóng dáng, Cổ Trần bỗng nhiên gọi tới mười người, lặng lẽ dặn dò:- Mấy người các ngươi, lập tức lên đường, lặng lẽ theo đội ngũ kia, điều tra tình huống Du Mục bộ tộc sâu trong Man Hoang bình nguyên.

- Tuân lệnh!Mười người kia lập tức lĩnh mệnh, cưỡi Sư Thứu xuất phát, theo đuôi nhóm người Ô Tháp Lạp đi sâu vào Man Hoang bình nguyên điều tra tin tức.

Cổ Trần cực kỳ chú trọng những Du Mục bộ tộc, có thể nói là quan tâm đặc biệt, đây là một khâu trong kế hoạch chiếm đoạt của hắn.

Vì lớn mạnh bộ lạc, không chiếm đoạt bọn họ chẳng lẽ chờ ủ ngâm dấm?Còn về tàn khốc, đừng đùa, thế giới này là một thế giới tàn khốc cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, ngươi không chiếm đoạt thì sao lớn mạnh?Cổ Trần thì thào:- Tiếp tục điều tra tin tức tình hình bộ lạc xung quanh.


Cổ Trần xoay người cưỡi Bạch Hổ trở lại về bộ lạc, bắt đầu sắp xếp trinh sát Sư Thứu đi thăm dò tin tức tình hình bộ lạc xung quanh.

Thậm chí tìm kiếm một số bộ lạc khác, nhớ kỹ, chuẩn bị tương lai chinh phạt chiếm đoạt, thu thập tình báo tìm kiếm tài nguyên khác.

Tóm lại, Cổ Trần có ý tưởng và kế hoạch của mình, làm từng bước.

Toàn bộ bộ lạc đang ở trong tình huống phát triển tốc độ nhanh và mạnh, mấy chục vạn người bộc phát ra tiềm lực khiến người rung động.

Xây dựng bộ lạc, khai hoang làm ruộng, thu thập tài nguyên, bắt dã thú thuần dưỡng, vô số người trong bộ lạc chung sức đồng lòng, mỗi ngày càng mạnh hơn.

Cổ Trần không rời đi bộ lạc, hắn vùi đầu khổ tu, một bên phát triển bộ lạc, một bên chỉ dạy tộc nhân tu luyện, biết chữ, mở mang trí tuệ, bồi dưỡng thế hệ tiếp theo của bộ lạc.

Tăng mạnh mức độ huấn luyện quân đoàn của bộ lạc, Long kỵ, Lang kỵ, Đao Thuẫn thủ, thậm chí cung tiễn thủ đều từng bước tiến bộ.

Nhưng sinh hoạt yên ổn này rất nhanh đã bị phá vỡ.

- Grao!Sáng sớm ngày hôm đó, trong bộ lạc vang tiếng gầm rống, đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn Độc Nhãn cự nhân đang phát cuồng, nguyên một đám kinh hoàng lui lại, không dám tới gần.

- Chuyện gì xảy ra?- Tại sao Độc Nhãn cự nhân nổi điên?- Nhanh thông báo tộc trưởng!Ở chân núi, Độc Nhãn cự nhân phát cuồng, hai mắt đỏ thẫm bắn ra tia sáng giận dữ, toàn thân tỏa ra một luồng khí hung lệ.

Thùng thùng thùng!Nó rất táo bạo, không ngừng đánh đấm lòng núi, nứt núi vỡ đá, núi rung đất lắc.


Cảnh tượng kia dọa sợ rất nhiều tộc nhân, nguyên một đám cuống cuồng lùi lại, cách xa Độc Nhãn cự nhân đột nhiên nổi điên.

- Có chuyện gì?Cổ Trần bừng tỉnh từ trong tu luyện, lập tức chạy đến, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Độc Nhãn cự nhân nổi khùng.

- Tộc trưởng đến rồi!Mọi người nhìn thấy Cổ Trần đến liền xúm lại, líu ríu kể lại chuyện xảy ra.

Nhưng mọi người đều khó hiểu, không rõ ràng tại sao đang yên lành Độc Nhãn cự nhân bỗng nổi điên.

- Mọi người lui lại!Cổ Trần hét lớn cảnh cáo mọi người lùi về, một mình hắn xông lên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đè lại Độc Nhãn cự nhân rồi tính sau.

Ầm!Trông thấy Cổ Trần vọt tới, Độc Nhãn cự nhân con ngươi đỏ rực, táo bạo một bàn tay đập tới, mặt đất bị đánh ra một cái hố to.

Cổ Trần nhanh nhẹn tránh thoát, nhảy lên một cái, rơi xuống bờ vai Độc Nhãn cự nhân.

Độc Nhãn cự nhân quay đầu rống to:- Grao!Nó giơ tay đập bả vai phát ra tiếng nổ trầm đục, bản thân nó cũng lảo đảo suýt té.

Cổ Trần thì đã bay lên cao né bàn tay, đạp xuống đầu Độc Nhãn cự nhân.


Ầm ầm!Sức mạnh cường đại đè xuống, Độc Nhãn cự nhân kêu thảm quỳ trên mặt đất, thân thể lún sâu xuống lòng đất, không cách nào động đậy.

- Ngươi làm cái gì?Cổ Trần có chút nổi nóng, quát lớn một tiếng.

Vừa dứt lời, một ý niệm linh hồn cường đại xông vào đầu Độc Nhãn cự nhân, chớp mắt, cự nhân vốn cuồng bạo dần bình tĩnh lại.

- Oa! Hu hu!Độc Nhãn cự nhân bình tĩnh đột nhiên lên tiếng khóc lớn, khiến Cổ Trần nghệch mặt ra, cái con này làm gì vậy? Hết nổi điên chuyển sang khóc?- Ngươi nói, ngươi muốn về nhà?Cổ Trần ngạc nhiên nhìn Độc Nhãn cự nhân ở trước mắt, nó ngồi xổm ở nơi đó, làm bộ dạng đáng thương, trong mắt rưng rưng lệ.

Độc Nhãn cự nhân gật mạnh đầu, há mồm kêu quang quác, muốn biểu đạt cái gì, nhưng nói không nên lời, hoặc phải nói là Cổ Trần căn bản nghe không hiểu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận