Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần đang định lui ra thì đột nhiên bộ xương màu đen ngồi yên không nhúc nhích chợt động, đầu nhỏ rũ xuống hơi ngẩng lên.

“Nguy hiểm!”Cổ Trần thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhảy ra sau, chợt gặp hai luồng sáng đỏ bắn trúng vị trí hắn vừa đứng.

Xèo xèo!Mặt đất thủng hai cái lỗ, khói đen bốc lên.

- Ui!Thấy cảnh này, Cổ Trần hút ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn xương khô hình người cũng thay đổi.

Thứ này còn sống?Két két két!Giờ phút này, bộ xương màu đen động đậy, đầu lâu chậm rãi nâng lên, hai đốm sáng đỏ ngầu bừng lên, xích đá trên người nó kêu két két, từng sợi bị kéo căng.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến Cổ Trần tâm thần bất an, kinh hoàng nhìn bộ xương màu đen kia khoảnh khắc sống lại.

“Đi!”Cổ Trần thầm la, thân hình lui nhanh, định lao ra thạch điện, chạy khỏi nơi này.

Chỉ tiếc giây sau, cửa đá rầm một tiếng đóng lại, trong thạch điện rơi vào tối tăm, chỉ có hai đốm lửa đỏ chỗ hốc mắt là càng sáng.


Cửa đá đóng lại, trong bụng Cổ Trần thầm lo, lẩm bẩm:- Nguy rồi!Lúc này muốn đi đã không làm được, xương khô hình người màu đen khô đã đứng lên, từng sợi xích đá trên người kéo căng phát ra tiếng răng rắc.

Oong!Khí tức âm u lạnh lẽo, tà ác tràn ngập, toàn bộ thạch điện rung động, không khí trở nên đặc quánh.

Cổ Trần hoàn toàn thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, dường như bị áp lực vô hình nào đó giam cầm, không cách nào động đậy.

- Mở!Trong lúc nguy cấp, Cổ Trần quát lớn, trong người bắn ra kiếm ý ngút trời, chớp mắt xé rách sức mạnh vô hình giam cầm, lấy được tự do.

Cả người hắn nhẹ hẫng, tay cầm một cây Thanh Đồng thạch kiếm, rót vào kiếm ý cường đại, cầm chuôi kiếm, khí thế ngưng mà không phát.

Keng!Xương khô hình người đứng lên, bước ra một bước, lại một bước, từng bước một đi xuống bậc thang, hướng về phía Cổ Trần.

Rào rào!Xích đá kéo căng phát ra tiếng ken két, dường như sẽ bị kéo đứt bất cứ lúc nào.

Toàn bộ thạch điện rung lắc mạnh, chín cột đá rung rinh theo, một mớ hoa văn chạm khắc trên cây cột sống lại, mãnh thú gào thét, quần ma loạn vũ.

- Grao!Một tiếng gầm phát ra từ linh hồn, chấn động tâm thần, Tử Phủ lay động mạnh, trùng kích linh hồn mạnh mẽ xâm nhập thức hải.

Nhưng linh hồn trùng kích mới vừa tiến vào thức hải, liền bị bốn hắc động linh hồn trực tiếp cắn nuốt, mài nhỏ, sau cùng biến mất không còn tăm tích.

Nguy cơ trước mắt, chỉ nghe một tiếng hét to:- Chém!Cổ Trần bỗng nhiên rút kiếm, tích súc kiếm ý, chiến khí, sức mạnh ý chí toàn thân chém ra một kiếm.

Chợt một tiếng giòn vang, kiếm ý huy hoàng xẻ ra hắc ám, phong mang bắn thẳng đến chỗ bộ xương màu đen kỳ dị.

Keng!Đốm lửa bắn tung tóe, một bàn tay xương đen như mực chộp kiếm ý.

Năm ngón tay bóp chặt, kiếm khí răng rắc vỡ vụn.


Cổ Trần tái mặt, một kiếm cường đại mà mình tích súc ẩn chứa Tiên Thiên Kiếm Ý, nhưng vẫn bị bộ xương màu đen tuỳ tiện bóp nát.

Bộ xương khô kia lông tóc không tổn hao gì, mạnh làm cho người hoảng sợ.

Xoẹt!Xương khô bỗng nhiên ngẩng đầu, hai luồng sáng đỏ bắn tới, quá nhanh, khiến Cổ Trần muốn trốn tránh cũng không kịp, cả người cứng đờ, sâu trong linh hồn truyền đến run rẩy.

Nguy hiểm!Cổ Trần chỉ cảm thấy nguy hiểm cực lớn bao trùm, không cách nào trốn tránh, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ xương màu đen từng bước một tới gần.

Rào rào!Keng keng keng!Xương khô từng bước một đi tới, từng sợi xích đá trên người kéo căng phát ra tiếng leng keng.

Khi bộ xương màu đen đi đến trước mặt, cả hai mặt đối mặt, hai đốm lửa đỏ đốt cháy trong hốc mắt toát ra lạnh như băng, tà ác, bất tường.

Cổ Trần gần sát mặt với nó, tâm thần chấn động mạnh, trong Tử Phủ phát ra chấn động ù ù, linh hồn như sắp bị đóng băng.

“Tiêu đời.

” Trong đầu Cổ Trần thoáng qua một suy nghĩ.

Chỉ thấy bộ xương màu đen bỗng nhiên bước ra một bước, toàn bộ khung xương dần xuyên qua người Cổ Trần.


Không, phải nói là từng chút một hòa vào người Cổ Trần, muốn dung hợp.

Cảnh tượng vừa khủng bố vừa kinh dị khiến Cổ Trần sợ hãi.

Hắn sắc mặt thay đổi, trợn to mắt nhìn bộ xương màu đen từng chút một dán sát da thịt của hắn, nhập vào người, sắp hòa thành một.

Xèo xèo!Thân thể bốc khói, vô tận lạnh lẽo tuôn ra vào thân thể, đau nhức thấu xương truyền khắp toàn thân, nhưng Cổ Trần không thể động đậy, không cách nào phản kháng.

Khi một nửa bộ xương màu đen dung nhập vào người Cổ Trần, Thanh Đồng đại ấn trên đầu bỗng rung lên, rũ xuống từng luồng sáng Thanh Đồng.

Oong!Cùng lúc đó, Tử Phủ phát ra tiếng ngân vang, Thanh Đồng chi thư phát sáng, ba nghìn chữ viết cùng nhau bay ra ngoài, nhảy nhót trong Tử Phủ, bao vây linh hồn thể của Cổ Trần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận